Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1790: Trò giỏi hơn thầy




Chiến Quốc Việt nghe được Bác Danh và ông cố nói như vậy thì im lặng rời đi.

Cậu bé đứng trước cửa sổ sát đất, lắng lặng ngắm nhìn ánh trăng ở bên ngoài. Nghĩ đến những gì bà cố đã nói.

Dựa trên sự hiểu biết của cậu bé về bố, sự tự trách của bố chỉ sợ là sẽ phát triển thành những cuộc giết chóc thô bạo.

Chu Mã, Dư Thiên An hay là Tú Hòa đều phải có người trả một cái giá thật đắt vì trận bệnh tật này của mẹ.

Mà những người bảo vệ cho người phụ nữ xấu xa kia e là cũng phải gánh chịu những tai bay vạ gió.

Bởi vì bố nhất định sẽ không cho phép bất cứ ai lợi dụng sự bao dung của mình để xúc phạm người vợ mà bố yêu thương nhất.

Lần này, bố chắc chắn sẽ lựa chọn giết gà dọa khi.

Chiến Quốc Việt yên lặng thở dài.

Sáng sớm hôm sau, vườn hoa vô ưu dưới lầu đã đậu đầy những chiếc xe hơi sang trọng.

Các thành viên của ba dòng họ nhà họ Chiến, nhà họ Dư, nhà họ Nghiêm, còn có đội ngũ các chuyên gia Á Châu đều đã tới vườn hoa vô ưu để thăm Chiến Hàn Quân.

Bác Danh nghe được tiếng còi hơi, khi đi đến bên cửa sổ thì nhìn thấy những chiếc xe hơi sang trong kia, bà ấy khẽ nhíu mày khiến người ta khó mà phát hiện ra.

Chiến Quốc Việt nghe được tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy của Bác Danh, nói: “Bà cố cứ yên tâm, cháu sẽ không để bọn họ vào quấy rầy bà”

Bác Danh kinh ngạc nhìn Chiến Quốc Việt, ở trong mắt của Bác Danh, Linh Trang nghịch ngợm, hay chạy nhảy, trong lời nói còn lộ ra sự hồn nhiên của con nít. Rõ ràng vẫn là một đứa trẻ. Đương nhiên con trai Chiến Quốc Việt của cô ở trong mắt của Bác Danh lại càng là một cậu bé trẻ người non dạ.

Nhưng mà khuôn mặt lạnh lùng kia của Chiến Quốc Việt tự dưng lại tạo cho người ta cảm giác tin tưởng, từng trải.

“Ù” Bác Danh gật đầu.

Chiến Quốc Việt xoay người rời đi.

Bác Danh nhìn bóng lưng thẳng tắp của Chiến Quốc Việt, cả người của đứa trẻ kia lộ vẻ vẻ lạnh lùng không muốn người khác đến gần, thật là giống với Hàn Quân.

“Quả thật là bố nào con nấy” Bác Danh thở dài.

Ông cố nói: “Giống Hàn Quân thì tốt. Thoạt nhìn có vẻ khiến người ta khó gần, nhưng đối với chuyện tình cảm thì luôn luôn nghiêm túc”

Bác Danh nhớ đến cảnh Chiến Quốc Việt thay Chiến Hàn Quân thử thuốc, đáy mắt không khỏi hiện lên một tầng sầu lo.

“Một người đàn ông giàu tình cảm và tận tụy chính là ánh nến của người khác. Trong khi chiếu sáng cho người khác lại đồng thời tự thiêu đốt chính mình. Chiến Hàn Quân chính là như vậy, Linh Trang cũng như thế, tôi chỉ sợ con cái của bọn nó sẽ là kiểu trò giỏi hơn thầy” Bác Danh nói Chiến Quốc Việt đi xuống dưới lầu.

Chiến Bá Minh nâng ông cụ Chiến đứng dậy, tập tễnh đi tới.

Kể từ sau khi trải qua vận xui ở Ngọc Bích thì ông cụ nhà họ Chiến thật sự rất chú trọng trong việc bảo dưỡng. Thậm chí khỏe mạnh đến mức không cần phải ngồi xe lăn. Nhưng mà, tai họa sống chết lần này của Chiến Hàn Quân đã trực tiếp khiến cơ thể già nua của ông cụ trở về thời kỳ trước kia.

Ông cụ trở nên tang thương, uể oải.

Từ sự việc thương tâm này, Chiến Bá Minh mới hoàn toàn nhận ra được sự gian nan của bố khi giúp ông nuôi dạy con trai của mình.

Đối với bố, Chiến Bá Minh. Đối với bố, thù hận giảm đi một phần, sự tôn trọng tăng thêm một phần.

Sắc mặt của Chiến Quốc Việt lạnh băng, lạnh lùng nói: “Đều trở về hết đi. Bố của con không muốn gặp khách”

Ông cụ Chiến nói: “Quốc Việt, bệnh tình của bố con rất nghiêm trọng, cần được chữa trị gấp.”

Chiến Quốc Việt liếc mắt nhìn các bác sĩ của Á Châu, cậu bé đã sớm theo chân bọn họ để nghe ngóng về tình huống của bố rồi. Nói: “Bọn họ không có cách nào để chữa lành hoàn toàn cho bố con. Họ chỉ có thể duy trì tính mạng của bố mà thôi. Một người kiêu ngạo giống như bố, nếu để ông ấy tồn tại một cách thoi thóp, đừng nói là một hay hai năm, ả một ngày ông ấy cũng cảm thấy thật