“Mau, đưa đến vườn Hương Đỉnh cho tôi.”
Ông cụ Chiến cực kỳ khẩn trương nói.
Vườn Hương Đỉnh.
Khi người hầu của ông cụ Chiến đem tin tức Chiến Hàn Quân đến biệt thự Ngọc Bích truyền đạt lại cho ông cụ Niên thì ông cụ liền vui mừng đến nhảy cẵng lên ngay tại vườn Hương Đỉnh.
Ông cụ Niên mừng rỡ như điên: “Nhóc Quân đã khỏi bệnh rồi?”
Trên mặt đám người Dư Thiên An cùng Tú Hòa cũng toát ra thần sắc vui mừng.
Dư Thiên An hưng phấn nói: “Quá tốt nhóc Quân không có sao, tôi cũng không cần phải tự trách mình như vậy nữa”
Nhưng mà thần sắc của người hầu lại cực kỳ nghiêm trọng: “Ông cụ dặn tôi đem tin tức này truyền đến cho mọi người trước khi cậu chủ Hàn Quân trở về chỉ sợ là muốn dặn ông cụ Niên làm chút chuẩn bị trước khi cậu chủ Hàn Quân đến”
Ông cụ Niên kinh ngạc, dụng tâm của ông cụ Chiến khiến cho ông cảm thấy được hơi thở không tầm thường len lỏi qua.
Ngay sau đó, ánh mắt như chim ưng của ông cụ Niên chuyển về phía ba người Dư Thiên An cùng Tú Hòa, Chu Mã.
“Ba người kia, không muốn chết thì nhanh trốn đi”
Căn bản thì Dư Thiên An cùng Tú Hòa không ý thức được nguy hiểm giáng xuống đầu. Các bà trố mắt nhìn nhau, Dư Thiên An lại cực kỳ yên tâm không chút phòng bị nói: “Ba, chung quy thì đứa nhỏ cũng là con trai của con. Mặc dù con đã làm sai chuyện nhưng nó mắng cũng mắng. Tức giận cũng đã xả hết ra rồi, chẳng nhẽ nó còn làm khó dễ với con sao?”
Ông cụ Niên hét: “Chẳng lẽ cô đã quên sao? Đứa nhỏ từng nói qua, mạng sống của nó đã trả lại cho cô rồi. Căn bản là nó không muốn nhận người mẹ này nữa”
Dư Thiên An cười nói: “Chẳng qua là khi đó nó còn đang bực bội mà thôi. Hiện tại nó.
khỏi bệnh rồi nói không chừng lần này nó tới đây là muốn nói xin lỗi với con đó: Ông cụ Niên suy tư một chút. Cũng cảm thấy này cũng có lý.
Cuối cùng thì người ở giữa vẫn thanh tỉnh hơn Dư Nhân vì thể lên tiếng nhắc nhở bọn họ: “Ha ha, mấy người nên hỏi một chút Nghiêm Linh Trang có khỏe không? Nghiêm Linh Trang còn chưa khỏe, mấy người cảm thấy nhà họ Chiến đến đây là để nói lời xin lỗi với mất người sao?”
Một lời vừa nói liền thức tỉnh người trong mộng.
Sắc mặt Dư Thiên An cũng trở nên khó coi.
Ông cụ Niên vô lực nói: “Đi đi, đi trốn đi”
Tú Hòa cùng Chu Mã kéo Dư Thiên An đi vào bên trong phòng, Rất nhanh, Chiến Hàn Quân đã dẫn theo đám người Quan Minh Vũ đi tới vườn Hương Đỉnh. Trong nháy mắt lúc bọn họ đến vườn Hương Đỉnh tựa như bị bao phủ bởi hơi thở tử vong đầy u ám.
“Dư Thiên An đâu rồi?” Chiến Hàn Quân như bức tượng điêu khắc bằng băng đứng sừng sững ở giữa phòng khách, trên gương mặt tuấn tú băng bó đầy băng gạc của Hàn Quân hiện ra vẻ tức giận.
Thậm chí anh ta còn không buồn quan tâm không muốn mở miệng nói chuyện, Quan Minh Vũ ra mặt giúp anh ta giao thiệp.
Dư Thiên An núp trong bóng tối, nhưng vẫn vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh ngoài phòng khách.
Nghe thấy Quan Minh Vũ không ngừng kêu tên của bà, thậm chí trong giọng nói còn kèm theo sự ghét bỏ nồng đậm. Tất cả những mong đợi tốt đệp của Dư Thiên An đều tan thành mây khói.
Bà ta không thể không đối diện với chân trước tàn khốc thêm một lần nữa: chính là Chiến Hàn Quân thật sự không muốn nhận người mẹ đẻ này thêm một lần nào nữa.
Ông cụ Niên run run đi tới trước mặt Chiến Hàn Quân. Trông sắc khí của Chiến Hàn Quân thì rõ ràng khôi phục rất tốt. Điều này khiến ông cụ Niên cực kỳ vui vẻ.
“Nhóc Quân, thân thể con như thế nào rồi?”
“Không nhọc ông quan tâm” Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói.
Ông cụ Niên run rẩy, cố én cảm giác bi thương từ nội tâm thành khẩn nói: “Ông là ông ngoại của con mà. Nếu như con không khỏe thì làm sao ông lại có thể không quan tâm được đây?”
Đôi môi mê người của Chiến Hàn Quân cong lên thành một nụ cười chế giễu: “Tôi cùng với nhà họ Dư đã không còn dây mơ rễ má nữa rồi”
Ông cụ Niên nghe vậy thì thiếu chút nữa ngất xỉu Lửa giận trong lòng Chiến Hàn Quân rốt cuộc cũng đã thành công lan tràn đến mỗi một góc xó xỉnh của nhà họ Dư.
Dư Thiên An chảy xuống hai hàng nước mắt đầy hối hận.