Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1896: Đừng dọa anh, anh sợ sắp tè rồi




“Nghe nói cô muốn làm nữ chính sao?”

Đại minh tỉnh kia nhìn Linh Trang một cách ngạo mạn Anh Nguyệt nhận ra cô ta, cô ta trong hai năm nay chỉ là ngôi sao nhỏ. Nghe nói phía sau có người có thế lực lớn chống lưng, cho.

nên dù hình tượng của cô ta không thích hợp làm nữ chính, nhà đầu tư vẫn để cô ta làm nữ chính như cũ.

Anh Nguyệt: “Hoa Ánh Tuyết đây là quyết định của đạo diễn, cô nếu cảm thấy không phục thì cứ đến tìm đạo diễn. Tránh ra”

Hoa Ánh Tuyết tức giận nhìn Anh Nguyệt, ánh mắt rơi xuống bụng của cô, trong mắt đưa ra vẻ không lành.

Linh Trang nhận ra được điều bất ổn, lập šn trước mặt Anh Nguyệt, dịu dàng trí nữ chính này cô thích như vậy thì cứ nhận lấy đi. Tôi không muốn giành giật với cô”

Hoa Ánh Tuyết cười khẩy: “Xem như cô còn có hiểu chuyện”

Cô ta vươn cánh tay, ra lệnh: “ÐĐem kịch bản đưa cho tôi.”

Linh Trang đem kịch bản đưa cho cô ta, lại bị Anh Nguyệt giật lại. Anh Nguyệt cả giận nói: “Chị Linh Trang, chị có biết bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán để được làm nữ chính không.

Mà chị rõ ràng là có cơ hội, vì sao phải tặng lại cho người khác? Em không đồng ý”

Linh Trang cũng thực sự bất đắc dĩ.

Hoa Ánh Tuyết bỗng nhiên đi tới, va chạm vào Anh Nguyệt. Anh Nguyệt trước khi ngã xuống chỉ có thể ôm bụng bảo vệ, sau đó thì ngã xuống đất.

Linh Trang thấy vậy, sắc mặt trắng bệt.

Trong cổ họng như phát ra tiếng gọi: “Mặc Hàn…”

Mặc Hàn ngồi ở trong xe, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Linh Trang, lập tức nhảy xuống xe, như hỏa tốc mà chạy đến “Anh Nguyệt” Mặc Hàn nhìn thấy Anh Nguyệt té ngã trên mặt đất, ngay tức khắc sợ đến mức hồn bay phách lạc. “Em cảm thấy như thế nào rồi?”

Linh Trang nói: “Mau đưa em ấy đến bệnh viện Á Châu đi”

Mặc Hàn ôm lấy Anh Nguyệt chạy về trong xe.

Linh Trang phẫn nộ vươn tay đánh cho Hoa Ánh Tuyết một bạt tay. Vẫn còn tức giận mà cảnh cáo: “Loại tâm địa bất chính giống như cô, căn bản không xứng đáng làm nữ chính, tôi chắc chắn muốn nó rồi”

Hoa Ánh Tuyết tức giận đến mức giậm chân: “Cô nằm mơ giữa ban ngày à”

Linh Trang vội vã đến bệnh viện với Anh Nguyệt, còn để lại cho Hoa Ánh Tuyết một câu: “Chút nữa tôi sẽ quay lại tìm cô tính sổ”

Sau đó liền nhanh chóng rời đi.

Mặc Hàn và Linh Trang đưa Anh Nguyệt đến bệnh viện Á Châu, sau khi bác sĩ kiểm tra cho Anh Nguyệt lập tức dặn dò: “Sản phụ tử cung đã mở, đứa bé sẽ nhanh ra đời, mau chóng đưa đến phòng sinh”

Cứ như vậy, Anh Nguyệt được y tá khoa sản đưa vào phòng sinh Mặc Hàn cứ thế chờ đợi ở ngoài phòng sinh.

Linh Trang hỏi anh ta: “Anh có muốn vào chung với em ấy không?”

Mặc Hàn hồi hộp, mồ hôi như mưa đổ xuống. Hoang mang lo sợ nhìn Linh Trang: “Em nói xem anh đi vào là tốt, hay vẫn ở ngoài này sẽ tốt hơn”

Linh Trang nói: “Hãy vào đi, Anh Nguyệt cần anh”

Mặc Hàn liền đi vào phòng sinh.

Chỉ mới đi vào, anh ta liền nhì trường hợp ngượng đến đỏ mặt ngoài.

“Anh lại đi ra làm cái gì?” Linh Trang hỏi anh ta.

thấy lại chạy ra Khuôn mặt Mặc Hàn giờ so với mông khi còn đỏ hơn: “Anh thấy không tiện”

Linh Trang không khách khí vừa đánh vừa nói: “Vợ anh đang vượt cạn, như vượt ải cửa môn quan. Anh còn ở đó ngại? Anh đi vào trong cho em…”

Mặc Hàn muốn xác định mà hỏi lại: “Sinh con thực sự rất nguy hiếm sao?”

Linh Trang gật đầu: “Đương nhiên rồi”

Mặc Hàn như bị dọa càng thêm bồn chồn lo sợ.

“Đừng doạ anh mà, anh sợ đến sắp tè ra quần rồi”

“Em thu hoạch được về khoản này của anh rồi. Mau đi vào đi”

Linh Trang đem đẩy mạnh Mặc Hàn vào phòng sinh.