Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 2127: Người thân duy nhất




“ Bệnh tuổi già á?”

Cậu bé nhìn về phía mái tóc dài màu trắng của Thanh An, rồi nhìn xuống thân hình, so với cô gái xinh đẹp khuynh thành ở trong trí nhớ thì khác xa một trời một vực. Thanh Hòa bỗng nhiên vô cùng khó chịu mà rơi nước mắt xuống, tiếc hận hộ cho Thanh An: “Chị gặp phải loại bệnh này, nhất định là rất khổ sở nhỉ?

Thanh An nghĩ một chút, đây là mưu kế chạy trốn của cô. Nếu như không phải là bệnh lão hóa, cô căn bản sẽ không ra được khỏi tay của đám người đeo mặt nạ kia.

Cô đây là nhân họa đắc phúc, như ý bình khí mà nói: “Thật ra ấy, ngoại trừ sau khi trở nên già đi, có chút không thích ứng được với bộ dạng và thể xác trì độn ra, thì những cái khác cũng không có cái gì cả”

Thanh Hòa nhìn thấy cô lạc quan, liền nín khóc mà mỉm cười: “Chị Thanh An à, chỉ cần chị không khó chịu là được rồi. Y thuật của chị tốt như vậy, nhất định có thể trị được thật tốt bệnh của c† Thanh An nhìn về phía của Thanh Hòa, thầm nghĩ, cái đứa nhỏ này, cô bị bệnh rồi, thằng bé so với cô còn khó chịu hơn nữa. Đây thật sự là tâm địa Bồ Tát mà.

Thanh An liền ngày càng tin cậy và yêu thích Thanh Hòa hơn.

“Sau này em đừng có gọi chị là chị Thanh An nữa, gọi chị là bà đi.”

Thanh An mặc dù là một đứa trẻ, nhưng mà sau khi cơ thể già yếu đi, ngoại trừ tâm lí lứa tuổi vẫn còn giữ lại ở tâm thái của tuổi mười bảy thôi, còn cơ thể cô, thần thái của cô, giơ tay nhấc chân đều là bộ dạng của một bà lão tám mươi tuổi.

Thanh Hòa mân mê mân mê mà nói: “Em không thể nào gọi chị là bà được, ở trong lòng em, chị vĩnh viễn là chị gái Thanh An đẹp nhất của em: Thanh An nhìn về phía cái bóng trong nước, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng bản thân biến thành người già, không khỏi ghét bỏ mà nói: “Ôi trời, thật sự là không có mắt nhìn mà. Sau này Thanh An cái tên này cũng không còn hợp vơi chị nữa rồi. Chị sẽ đổi cái tên khác, rốt cuộc là gọi như thế nào mới tốt đây?”

Thanh Hòa thốt ra một câu: “Chị tên là Tuyết Giải Tiên đi ạ”

“Tại sao lại gọi là Tuyết Giải Tiên chứ?”

“Em nghe bố em nói, ở bên trong rừng sâu núi thẳm quanh năm đều có tuyết đọng không thay đổi, những người ở đó cuộc sống đều vô cùng khó khăn, nhưng mà cũng may có chị gái Tuyết Giải Tiên, sẽ trong lúc lễ mừng năm mới của mỗi năm mà đi đến từng hộ gia đình ở đó thăm khám người bệnh. Chị gái cũng có tâm địa Bồ Tát, vậy thì liền gọi là Tuyết Giải Tiên đi ạ”

Thanh An nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Tuyết Giải Tiên tế thế vi hoài, không hổ là phong phạm của thầy thuốc của chị. Được rồi, sau này chị sẽ tên là Tuyết Giải Tiên nhé.”

Thanh Hòa cười rộ lên vô cùng sáng lạn.

Thanh An xốc lên cái túi treo ở bụng, từ trong đó lấy ra một cái gối đầu, rồi lại từ bên trong gối đầu lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ. Thanh An lắp bắp mà nói: “Chị muốn đi Thiên Lũng, đem bà và ông trở về nhà”

Thanh Hòa nói: “Được, em sẽ đưa chị đi.”

Thanh An lại lắc đầu mà từ chối: “Không được không được. Em đi cùng với chị thì sẽ rất nguy hiểm đấy”

Thanh Hòa nói: “Chị gái à, sau khi em tiễn chị qua bờ, chị cũng có biết được đi đến Thiên Lũng như thế nào đâu phải không? Chị có biết buổi tối thì nên ở chỗ nào không? Khi bụng chị đói chị có biết ăn cái gì không?”

Thanh An nhìn về phía rừng rậm mênh mông, đối với những vấn đề này của Thanh Hòa, cô quả thật cũng không biết nên phải giải quyết thế nào.

Thanh Hòa cười nói: “Thế nên, em sẽ đi cùng với chị”

Thanh An lo lắng mà nói: “Nhưng mà chị không muốn em phải mạo.

hiểm cùng với chị”

Thanh Hòa nói: “Chị yên tâm đi, em cơ trí lắm đấy. Chị ở thành phố Long Bảo này có nhiều kẻ thù đến như thế, em không phải là như vậy mà cứu chị trở về rồi hay sao? Em biết là ở bên cạnh chị có rất nhiều nguy hiểm. Nhưng mà em cam tâm tình nguyện, nếu như đến một ngày em có kết cục bỉ thảm thì em cũng sẽ không oán giận, không hối hận”

Thanh An vẫn như cũ không có mở miệng.

Thanh Hòa chỉ có thể chân thành mà cầu khẩn cô: “Chị Thanh An à, chị đồng ý với em đi mà. Từ nhỏ em đã mất mẹ, khoảng thời gian trước bố cũng đã rời xa nhân gian này rồi. Bây giờ em chính là cô nhi, không nơi nương tựa. Chị cứ để em đi cùng với chị đi, chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau, em sẽ xem chị như là người thân duy nhất của em. Có được không?”