Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 2130: Tìm kiếm tung tích




Sau khi hì hục một lúc, bé An liền đứng lên, nói với người thôn dân kia: “Tôi có biết mấy vị thuốc, cứ ra chợ nhờ người ta bốc thuốc cho là được, bệnh này phải chữa trị từ từ, không thể đùng một phát là khỏi được”

Người dân làng nhanh chóng đi tìm giấy và bút, giao cho Thanh An.

Sau khi cô bé viết xong đơn thuốc, liền dặn dò vài câu rồi mới rời đi.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện cứ như vậy mà trôi qua. Ai ngờ qua hôm sau, lúc bé An cùng Thanh Hòa ra chợ thì thấy một đám người đeo mặt nạ xuất hiện. Bọn họ đi khắp nơi tra hỏi: “Có ai từng thấy một bà cụ dắt theo một đứa bé trai tâm mười mấy tuổi không?”

Thanh Hòa nghe vậy trong đầu liền nảy số nhanh chóng buông tay Thanh An ra.

Giả vờ như không biết cô bé.

Sau đó bước về tới chỗ người đeo mặt nạ trước mặt.

Tên đó nhanh chóng nắm lấy tay Thanh Hòa dò hỏi: “Có từng thấy một đôi bà cháu nào xuất hiện ở đây không?”

Thanh Hòa sợ đến mức nói chuyện cũng lắp bắp: “Ừm, hình như từng thấy”

Người đàn ông đeo mặt nạ nắm chặt tay đầy phấn khích hỏi: “Bọn họ đang ở đâu?”

Thanh Hòa chỉ vào một phương hướng trái ngược với đường mình định đi nói: “Sáng sớm hôm nay, tôi thấy bọn họ đi bộ dọc theo con đường kia.”

Nghe vậy, người đàn ông bịt mặt lập tức thu quân, nhanh chóng đuổi theo.

Thanh An thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này cô bé lại nghe thấy tiếng người dân trong thôn đang nghị luận: “Ngày hôm qua có một đôi bà cháu đi ngang qua thôn chúng ta, nghe nói bọn họ đã chữa khỏi bệnh cho vợ của ông Trương. Bà ấy vừa uống thuốc sắc xong liền có thể tự đi vệ sinh nhẹ được. Đúng là thần kỳ ghê”

Thanh An thầm than trong lòng.

Hình như cô bé lại tự tìm rắc rối cho mình rồi.

Thanh Hòa sau khi quay lại cũng không cũng không đến gần bé An, chỉ nháy mắt ra hiệu mấy cái. Hai người lần lượt rời khỏi khu chợ.

Sau khi ra ngoài, Thanh Hòa đứng đợi cô bé ở ngã tư đường. Nhìn thấy bé An buồn bực đi tới, liền quan tâm nói: “Đừng đi nhanh như vậy”

Cô bé giậm chân, đặt người ngồi xuống một tảng đá gần đấy rồi nói: “Giờ giả làm người già cũng vô dụng.”

Thanh Hòa đứng ở một bên, miệng chó không phun được ngà voi, chế nhạo hỏi: “Sao, lần sau còn muốn cứu người nữa không?”

Thanh An vẫn không chút do dự trả lời: “Giúp chứ. Nhìn bà ấy bị bệnh cũng không có ai chăm sóc, cả người đều bẩn thỉu, không biết đã bao lâu chưa được tắm rửa, vô cùng đáng thương. Chị cứu bà ấy, ít nhất bây giờ bà ấy còn có thể tự mình đi vệ sinh, không chừng tầm hai ba ngày nữa là có thể rời khỏi giường, cứu một mạng người còn hơn xây.

bảy tòa tháp. Sau này nhất định sẽ có hồi báo tốt”

Thanh Hòa sững sờ, không hiểu được rốt cuộc là điều gì có thể khiến cô bé dũng cảm và mạnh mẽ đến mức không gì có thể phá hủy được niềm tin bất diệt của mình?

“Đi thôi” Thanh An nghỉ ngơi một lát rồi lảo đảo đứng lên.

“Đi” Thanh Hòa tiến lên đỡ cô bé.

Hai người chậm rãi đi về phía trước. Thanh Hòa cũng nói ra dự định cho tương lai: “Cơ thể của chị không tốt, chúng ta không thể cứ tiếp tục thế này được, cứ đi như vậy không biết đến mùa xuân nào mới tới Thiên Lũng. Nếu có xe thì may ra, nhưng chúng ta lại không có tiền, vậy nên trước hết chúng ta phải kiếm được tiền đã”

Thanh An nói: “Chị có thể đi khám bệnh kiếm tiền”

Thanh Hòa vội đáp: “Chị đấy, đừng đi chữa bệnh lung tung, chỗ này.

rất gần thành phố Long Bảo, chờ chúng ta đi qua được biên giới rồi hãng làm”

“Vậy giờ phải kiếm tiền bằng cách nào?” Cô bé khó hiểu hỏi.

“Đừng lo lắng, em có rất nhiều cách để kiếm tiền mà, chị yên tâm”

Thanh Hòa đơn giản nói một câu.

Khi hai người bọn họ đi không ngừng nghỉ tới Thiên Lũng, Chiến Hàn Quân cùng Dư Nhân dưới sự chỉ đạo của Bác Danh Mai, mượn trực thăng nhanh chóng đi đến nhanh chóng đi tới thị trấn Hải An ở khu ngoại thành Thiên Lũng Sau khi Bác Danh Mai đặt chân tới thị trấn Hải An liền vô cùng quẫn bách nói với nhà họ Chiến: “Thật xin lỗi, theo trí nhớ của tôi thì có lẽ Thiên Lũng ở đâu đấy gần chỗ này nhưng mà cụ thể ở đâu thì cũng không chắc lắm”

Nghiêm Mặc Hàn tùy tiện nói: “Ôi trời. Cô bị bắt cóc hồi còn nhỏ xíu à, không nhớ rõ được cũng là chuyện rất bình thường. Có thể dẫn bọn tôi tới đây đã là cố gắng lắm rồi”