Bảo bối Thanh An giật mình, khéo léo léo tránh câu hỏi của bé Tùng nói: “Thằng nhóc thối, không biết con gái sẽ giữ bí mật tuổi tác à”
Bé Tùng cho biết: “Tôi nhìn cô tóc bạc trắng, động tác chậm chạp.
Tôi lo rằng cô đã lớn tuổi như vậy, sẽ mắc chứng mất trí nhớ, bệnh parkinson loại bệnh của người già.Cô điều trị cho tôi cũng không sao cả, mạng sống của tôi không đáng giá. Nhưng những người chị em của tôi mạng của họ đều đáng trân quý. Cô điều trị cho họ tuyệt đối một chút cũng không được mắc sai lầm”
Bảo bối Thanh An bất ngờ nói: “Trong mắt bác sĩ, sinh mệnh không có cao thấp. Sinh mệnh của bất kỳ ai cũng đều trân quý”
Bé Tùng từ trên ghế đứng lên, bắt đầu la lối om sòm: “Tính khí nóng nảy như vậy, có thể thấy bản lĩnh cũng không có nhiều, tôi cũng không dám tìm cô khám bệnh nữa”
Nói xong liền muốn rời đi…
Bảo bối Thanh An bảo anh ấy dừng lại, nói: “Anh không muốn khám bệnh thì cứ nói rõ, tìm một đống cớ để làm gì? Tôi nghĩ anh căn bản không có trúng độc, cho nên mới cố ý chọc giận tôi, làm cho tôi phải lên điều trị cho anh. “
Bé Tùng tạm dừng chân lại, anh quay lại, kinh ngạc nhìn bảo bối Thanh An. Thở dài: “Trời ạ, bà bà này thật là lợi hại. Cô thật sự có thể nhìn ra tôi không trúng độc sao?”
Bảo bối Thanh An biết rằng sau khi bé Tùng nhận được thuốc giải, cơ thể anh đã có những thay đổi kỳ diệu. Độc trên thế gian này cũng không thể xâm nhập được vào cơ thể bé Tùng.
Bảo bối Thanh An ra vẻ thần bí: “Thể chất của anh, tôi nhìn có chút đặc biệt”
Bé Tùng nói: “Cô thật sự là thần, cái này cũng có thể nhìn ra”
Bảo bối Thanh An nghĩ thật buồn cười, cô làm sao có thể nhìn ra được thể chất của Bé Tùng, có điều cô biết quá khứ của anh và học được cách giả danh lừa bịp mà thôi.
Tuy nhiên, bé Tùng rất ngưỡng mộ bảo bối Thanh An. “Bà bà, cô đúng là thần y, cô không cần nhìn vọng văn vấn thiết của ta, liền biết ta không trúng độc, lại còn biết thể thất của ta không dễ bị độc tố xâm hại.
Xin hỏi bà bà học ở đâu?”
Mặt khác chị em của anh ta nghe bé Tùng thừa nhận mình không trúng độc, liền biết bé Tùng từ đầu đến cuối đều lừa gạt họ.
“Bé Tùng” Hai chị em quát lớn khiến người khác sợ hãi.
Bé Tùng biết âm mưu lừa đảo của mình đã bị lộ nên vội vàng tháo chạy.
Vừa cầu xin tha thứ vừa nói: “Các chị, em thật sự không đi được nữa nên đã lừa các chị.”
Chị Lục nói: “Em lừa chị thật khổ a”
Bảo bối Thanh An nhìn các anh em đang tranh cãi, trong mắt hiện lên một ý cười ghen tị.
Cơ thể của cô ấy rõ ràng phải rất trẻ trung và tràn đầy năng lượng.
Nhưng cô ấy đã sống như một người già. Cơ thể già nua, ngay cả với trái tim của cô ấy cũng già nua.
“Được rồi, độc tố trong cơ thể các cô vẫn chưa được đào thải hết, an tĩnh hết lại tĩnh lại cho tôi” Bảo bối Thanh An nói.
Hai chị em mới bình tĩnh trở lại, lần này không còn nghỉ ngờ tài nghệ của bảo bối Thanh An nữa mà ngoan ngoãn uống thuốc giải độc.
Bé Tùng ngồi ở bên cạnh gối đầu suy nghĩ, ung dung nhìn bảo bối Thanh An.
“Bà bà, ta hình như đã nhìn thấy cô ở đâu rồi”
Bảo bối Thanh An vẻ mặt hoảng sợ, nói: “Nói nhảm nhí gì vậy? Từ trước đến giờ ta chưa từng tới Thủ đô. Không hề quen biết anh?”
Bé Tùng xoay người đứng dậy, đưa mặt đến trước mặt bảo bối Thanh An, nói: “Cũng có thể không phải gặp ở Thủ đô. Trước kia tôi từng đi từ nam ra bắc, khắp nơi đâu đâu cũng là nhà. Có lẽ ta đã gặp nhau vào thời điểm đó. Cô hãy nghĩ kĩ lại xem, cô đã từng gặp qua tôi hay chưa?”
Bảo bối Thanh An đẩy anh ta ra, lắc đầu. “Tôi sống quanh năm ở Thiên Lũng và chắc chắn chưa từng gặp qua anh: Bé Tùng cảm thấy nghỉ ngờ: “Cô không dám nhìn thẳng vào mắt tôi rõ ràng mười phần là cô đang chột da?”
Bảo bối Thanh An: “…”
Bảo bối Thanh An cũng biết càng né tránh, bé Tùng càng nghỉ ngờ thân phận của cô. Đành dứt khoát lấy hết dũng khí nhìn bé Tùng.