Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 243




“Sao anh còn chưa ngủ?” Lạc Thanh Du định hỏi anh tại sao lại ở trong nhà thuê của cô, nhưng đầu óc cô nhanh chóng phản ứng căn nhà này đã thuộc về anh rồi, cho nên cô rất thức thời thay đổi lời nói.

“Lạc Thanh Du, vì hẹn hò với đàn ông nên con cái cô cũng mặc kệ?” Môi Chiến Hàn Quân khẽ mở, giọng nói có chút khàn khân.

Anh rắc rắc tàn thuốc của điếu xì gà kẹp trên tay, sau đó anh dập tắt đầu lọc vứt thuốc trong gạt tàn, lúc này mới liếc nhìn Lạc Thanh Du.

Lạc Thanh Du dời mắt khỏi tay anh rồi nhìn qua gạt tàn thuốc, cô không khỏi cảm thấy kinh ngạc?

Anh đã ở đây chờ cô bao lâu rồi?

“Cậu Quân” Cô bước qua giải thích với anh: “Tôi cũng muốn về sớm để chăm con, có điều hôm nay tâm trạng của anh Phong không tốt lắm. Là bạn bè, tôi chỉ ở lại an ủi anh ấy vài ngày.

Cô còn chưa kịp nói xong, khuôn mặt mệt mỏi và uể oải của Chiến Hàn Quân đột nhiên lộ ra tức giận: “Lạc Thanh Du, nếu ngày nào cũng có đàn ông yếu đuối tỏ ra suy sụp thì cô đều muốn an ủi họ?”

Ý trong lời nói của anh rõ ràng đang ngấm ngầm ám chỉ cô là người phụ nữ lắng lơ Lạc Thanh Du cảm thấy ấm ức, vành mắt cô đỏ lên nhưng vẫn quật cường phản bác: “Cuộc sống của tôi bi thảm như thế nào đâu phải anh không biết. Bố mẹ tôi bỏ rơi tôi, chồng tôi cũng bỏ tôi, cho nên những người bạn ra tay giúp đỡ tôi như anh Phong tôi rất quý trọng. Xin anh đừng vọng đoán sự trong sạch giữa tình bạn của chúng tôi”

Chiến Hàn Quân thấy tức cười.

Anh đang làm gì vậy? Ghen sao?

Vì anh cảm thấy không vui khi cô đi hẹn với người đàn ông khác nên anh mới cố gắng.

bôi nhọ nhân phẩm của cô để phát tiết tâm trạng buồn bực của anh?

Thấy Lạc Thanh Du tức giận đến bả vai run rẩy, Chiến Hàn Quân mới bình tĩnh lại.

“Đã muộn lắm rồi, cô nghỉ ngơi đi” Chiến Hàn Quân nhàn nhạt nói.

Sau đó, anh nhặt áo khoác trên ghế sopha lên định bước ra ngoài.

Lạc Thanh Du khó chịu nhầm mắt thở ra, tiếp theo xoay người nói: “Đã khuya lắm rồi, hay là tối nay anh ở lại đây nhé?”

Bóng lưng Chiến Hàn Quân hơi dừng lại, tâm trạng buồn bực của anh lập tức tan biến sạch sẽ vì lời mời của cô.

Anh chậm rãi xoay người, không nói gì mà chỉ nhìn Lạc Thanh Du chăm chăm.

Người đàn ông này bình thường thì tỏ ra kiêu ngạo, lạnh lùng, có lúc trông có vẻ buồn bã, nhưng anh mang theo nhiều nét của người đàn ông hấp dẫn.

Không hiểu sao mặt Lạc Thanh Du hơi đỏ lên, cô mời anh ở lại, chắc anh sẽ không hiểu lầm gì chứ?

Nếu anh phát hiện ra cô quan tâm đến anh, anh nhất định sẽ khôi phục sự lạnh tàn nhãn như trước kia, rồi tàn nhẫn giẫm đạp lên tình cảm của côI Lạc Thanh Du chợt nhận ra điều này, cô hoảng sợ giải thích: “Tối nay, tôi ngủ trên ghế sopha được rồi”

Chiến Hàn Quân nở nụ cười cay đẳng, quay người rời đi.

Lạc Thanh Du ủ rũ ngồi xuống sopha, cô nhìn qua những mẫu thuốc trong tàn thuốc, cô đếm thử khoảng hơn mười mấy điếu.

Anh có thói quen hút thuốc từ khi nào?

Còn hút nhiều như thế, anh không sợ không tốt cho sức khỏe sao?

Cô ôm chân ngồi trên ghế sopha, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang.

Tối nay, cô bỏ con ở nhà đi ‘hẹn hờ với Bạch Hiểu Phong khiến anh hiểu lầm cô là loại phụ nữ lẳng lơ. Một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như anh chắc chắn sẽ không có ấn tượng tốt về cô.

Lạc Thanh Du đột nhiên nở nụ cười trào phúng, cô đang hy vọng xa vời cái gì? Hy vọng anh sẽ lãng tử quay đầu sao?

Những ngày qua, anh đối với cô rất dịu dàng vui vẻ, sự thay đổi nhanh như vậy chỉ vì Thanh Tùng mà thôi, còn cô bắt đầu mơ mộng hão huyền. Cô cũng biết hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn”

Có lẽ sau đêm nay, quan hệ của bọn họ sẽ trở nên lạnh nhạt như trước kia.

Đêm đó, Lạc Thanh Du trằn trọc không ngủ được.

Ngày hôm sau, cô dậy rất sớm làm bữa sáng cho bọn trẻ.