Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 282




Chị dâu có thể nhận thức rõ ràng như thế này, có lẽ cũng là một chuyện tốt đối với chị ấy Anh Nguyệt luôn cảm thấy, anh trai của cô ấy có thể kết hôn với bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ riêng tình yêu là không cho được.

Tiếng chuông cửa vẫn còn đang vang lên Khiến cho Anh Nguyệt trực tiếp nhét hai đống bông gòn vào trong lỗ tai.

Dù Lạc Thanh Du bất đắc dĩ nhưng vẫn đi đến mở cửa lần nữa.

Oán hận nặng nề nhìn hai người đàn ông ở ngoài cửa, Quan Minh Vũ đờ ra, dựa vào cái gì mà Lạc Thanh Du tức giận chứ?

Thời gian của tổng giám đốc nhà anh ta là vàng bạc, chờ ở chỗ này một tiếng đồng hồ, không biết đã lãng phí bao nhiêu tiền rồi nữa?

Người nên tức giận là tổng giám đốc nhà anh ta mới đúng chứ.

Anh Nguyệt sợ chị dâu oán hận nặng nề chọc giận anh trai, sợ cô bị thiệt thòi nên vội vàng đi ra ngoài hòa giải.

“Anh, sao anh lại đến đây?” Đây là giả vờ không có nghe được tiếng chuông cửa kéo dài không thôi.

Ánh mắt sắc bén như dao của Chiến Hàn Quân róc vẻ mặt dối trá kia của Anh Nguyệt ra: “Lỗ tai em bị điếc sao? Có cần anh tìm bác sĩ khoa tai đến khám cho em không?”

“Không phải đâu anh, em và chị dâu đang nghe nhạc mà” Anh Nguyệt ôm Lạc Thanh Du, dùng sức bóp bóp thịt trên cánh tay của Lạc Thanh Du. Tỏ ý nhắc nhở hết sức.

Lạc Thanh Du năm lần bảy lượt chính là chúa quật cường, vẻ mặt không sợ trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân: “Ở đây không chào đón các người. Các người mau đi đi”

Câu khiêu khích không sợ chết này của Lạc Thanh Du dọa Quan Minh Vũ và Anh Nguyệt đến mức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Dường như bọn họ đã có thể thấy cảnh Lạc Thanh Du máu chảy thành sông.

Cả người của Chiến Hàn Quân tản ra sự lạnh lẽo giống như muốn đông lạnh người ta thành pho tượng vậy.

Quan Minh Vũ và Anh Nguyệt theo bản năng lùi lại. Vào thời điểm này bo bo giữ mình mới là con đường đúng đắn.

Chiến Hàn Quân liếc nhìn Lạc Thanh Du, ánh mắt rét lạnh: “Lạc Thanh Du, đừng có được nước mà làm tới.”

Trong đầu của Lạc Thanh Du vẫn luôn không thể gạt ánh mät bất lực và bàng hoàng của Lạc Thanh An đi được, và cả giấc ngủ không yên thấp thỏm lo âu.

€ó lẽ là vì mẹ mà mạnh mẽ nên mới không sợ Chiến Hàn Quân.

Bầu không khí đã đông lại đến đáng sợ.

Dường như chỉ cần có một đốm lửa nhỏ thì lập tức có thể bùng lên khói lửa chiến tranh mù mịt.

Tính tình Lạc Thanh Du cố chấp nói: “Ai cần anh nể mặt chứ? Ở bên ngoài có vô số người phụ nữ muốn nhận hoa của anh, anh đến chỗ của các cô ấy mà tìm cảm giác thành công đi. Ở chỗ này của tôi, vĩnh viễn cũng không có được cảm giác thành công đó đâu”

Chiến Anh Nguyệt và Quan Minh Vũ khiếp sợ hóa thành tượng đá.

Lạc Thanh Du không nhận Chiến Hàn Quân thì cũng thôi đi, còn nói năng lỗ mãng với Chiến Hàn Quân, đây chính là đang thắp đèn lồng trong nhà vệ sinh, muốn chết.

“Chị dâu, xin chị đừng nói nữa” Chiến Anh Nguyệt gấp đến mức chỉ muốn tìm kim chỉ khâu miệng của Lạc Thanh Du lại.

Ánh mắt như dao của Chiến Hàn Quân rơi vào trên vẻ mặt kiêu ngạo của Lạc Thanh Du.

Đột nhiên đi lên phía trước, nhấc cô lên khiêng trên vai: “Về rồi trừng trị em sau”

Anh Nguyệt bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: “Anh, anh đừng có làm loạn ra mạng người nhé?”

“Chiến Anh Nguyệt, đưa Lạc Thanh An đến hoa viên Nhật Lịch đi”

Hai tiếng đồng hồ sau.

Hoa viên Nhật Lịch.

Chiến Quốc Việt và bé Tùng đang bắt dế trong đình phía trước của hoa viên thì nhìn thấy bố đang khiêng mẹ, mẹ đang vừa đấm vừa đá vào bố, vừa điên cuồng hét lên: “Anh Quân, anh thả tôi xuống”

Bé Tùng chợt cảm thấy chuyện lớn không ổn, lôi kéo Chiến Quốc Việt chạy đến giữa lối đi, giống như hai cây hành lá nhỏ trồng bên đường: “Bố, thả mẹ ra đi”

Chiến Hàn Quân nói: “Muốn có em trai thì mau tránh ra.”

Chiến Quốc Việt còn đang ngẩn người thì bé Tùng đã kéo cậu sang một bên.

Chiến Hàn Quân trực tiếp khiêng Lạc Thanh Du vào trong phòng ngủ, khóa trái cửa lại rồi ném cô lên trên giường.

“Rất thích chạy phải không?”

Lạc Thanh Du nhìn sang cái giường vuông vức bốn phía, giờ phút này đột nhiên có chút sợ hãi.

“Anh muốn làm cái gì?”

Chiến Hàn Quân đưa tay tháo nút trên cổ áo sơ mi của mình ra, để lộ hầu kết gợi cảm mê người.