Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 358




Ngay khi chiếc xe Rolls Royce đậu trong Vườn hoa Nhật Lịch, xe còn chưa dừng lại thì Lạc Thanh Du đã nhanh chóng nhảy ra khỏi xe rồi Khi những đứa trẻ nhìn thấy mẹ trở về, tất cả đều hào hứng chạy đến.

“Mẹ ơi, mẹ ơi!”

Lạc Thanh Du mở rộng vòng tay và ôm chặt ba đứa trẻ vào lòng.

Bảo bối Thanh An khóc làm nũng: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!”

Lạc Thanh Du cảm thấy vô cùng áy náy trong lòng.

Vứt bỏ con, lương tâm day dứt.

Bé Thanh Tùng đột nhiên nói: “Mẹ, bố nói mẹ đang bị bệnh nên phải tránh xa chúng con.

Mẹ, mẹ đừng sợ, bất kể mẹ biến thành dáng vẻ như thế nào, chúng con cũng sẽ không chê bai mẹ đâu”

Lạc Thanh Du khế giật mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.

Đây là những lời do bọn trẻ nói, cũng là lời do Chiến Hàn Quân nói ra. Cảm ơn anh đã để lại cho cô một chút thể diện trước mặt bọn trẻ.

Chiến Quốc Việt nói: “Thôi được rồi, mẹ đã mệt rồi, để mẹ vào phòng nghỉ ngơi một chút”

Ba đứa trẻ chen chúc nhau đưa mẹ vào phòng.

Chiến Anh Nguyệt đứng ở phía sau, nhìn với vẻ thất thần: “Ba đứa nhóc này sao lại đối xử với mẹ tốt như vậy chứ? Đối xử với mình lại khác biệt như vậy? Sự phân biệt đối xử này cũng quá lớn rồi đấy”

Chiến Hàn Quân lãnh đạm nói: “Nếu em thích trẻ con như vậy thì có thế tìm một người đàn ông để sinh con cho mình”

Chiến Anh Nguyệt dừng chân nhìn Chiến Hàn Quân, như thể câu thần chú đã phong ấn cô ấy trong một nghìn năm cuối cùng cũng được dỡ bỏ.

“Anh, câu này là do chính miệng anh nói đấy nhé? Anh sẽ không hối hận đấy chứ?”

Chiến Hàn Quân gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc: “Anh Nguyệt, bây giờ em đã không còn nhỏ nữa rồi. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ không hạn chế vòng bạn bè của em nữa.

Nếu như…”

Anh Nguyệt bắt đầu căng thẳng.

Chiến Hàn Quân dừng lại một chút rồi nói “Nếu như em thích một người đàn ông nào thì em hãy dắt cậu ấy về nhà để mọi người xem thử”

Anh Nguyệt vui mừng đến mức ôm lấy Chiến Hàn Quân: “Cám ơn anh”

Sau đó, cô ấy ngẩng đầu lên mỉm cười: “A ha ha, cuối cùng thì em cũng được tự do một lần nữa rồi”

Sau khi cười xong, Anh Tuyết chợt nghĩ ngờ nhìn Chiến Hàn Quân: “Anh, sao đột nhiên anh lại buông tha, không quản lý em nữa vậy?”

Ánh mắt của Chiến Hàn Quân rơi vào cơ thể nhỏ nhản và gầy gò của Lạc Thanh Du ở trước mặt…

Rõ ràng anh rất yêu Nghiêm Linh Trang, không có giây phút nào anh không muốn bảo vệ cô trong lâu đài và có thể che mưa chắn gió cho cô. Nhưng ngược lại anh luôn luôn vô ý làm cho cô bị tốn thương.

Cuối cùng anh cũng hiểu ra rằng hương vị của tình yêu không chỉ có ngọt ngào.

Anh luôn luôn nuôi dưỡng Anh Nguyệt trong một cái lồng, vì nghĩ rằng như vậy sẽ không có bất cứ kẻ xấu nào có thể làm hại tới cô ấy. Nhưng trên thực tế, chỉ cần yêu nhau thì sẽ có tổn thương.

“Không quản được nữa rồi” Chiến Hàn Quân nhíu mày.

Bảo bổi Thanh An là một công chúa nhỏ nhăn yếu ớt, Lạc Thanh Du thì lại nghiêm khắc, anh đối phó với hai vị tổ tông này cũng rất mệt mỏi rồi.

Còn Chiến Anh Nguyệt thì để cho những người đàn ông khác đi!

Anh Nguyệt cười khúc khích!

Không ngờ rằng người anh trai bất khả chiến bại này của cô lại có lúc như thế này.

Chiến Anh Nguyệt vui vẻ chạy đến chỗ Lạc Thanh Du và đuổi những đứa nhóc ra ngoài: “Đi đi, mấy đứa quỷ nhỏ đi sang bên cạnh, cô có chuyện muốn tâm sự với mẹ các con một lát.”

Bọn trẻ vô cùng thấp thỏm nhìn Chiến Anh Nguyệt.

Chiến Anh Nguyệt đặt một tay lên vai của Lạc Thanh Du, ghé sát vào tai Lạc Thanh Du thì thầm: “Chị dâu, anh trai không còn quản lý em nữa rồi, bây giờ em có thể thoải mái yêu đương rồi. Chị nói xem, bây giờ em còn có thể đi tìm Nghiêm Mặc Hàn được không?”

Lạc Thanh Du có chút ngạc nhiên.

Khi Chiến Hàn Quân đi ngang qua hai cô gái, anh dừng chân lại và nhẹ nhàng nhìn lướt qua hai người.

Lạc Thanh Du và Chiến Anh Nguyệt lập.

tức đứng thẳng người.

“Anh trai, em đưa chị dâu đi ra ngoài một lát được không?” Anh Nguyệt cầu xin.

Ánh mắt Chiến Hàn Quân rơi vào ba đứa nhỏ đang phồng má vì tức giận, anh dứt khoát từ chối: “Không được, trả Lạc Thanh Du cho mấy đứa nhỏ đi”

Anh Nguyệt thở dài.

Lạc Thanh Du năm lấy tay bảo bối Thanh An, lại nhẹ nhàng chạm vào đầu của bé Quốc Việt và bé Thanh Tùng, nói: “Vào đây đi các con”