Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 377




Nghiêm Mặc Hàn quay trở lại văn phòng của công ty Mặc Đỉnh, Phương Tuấn Ngọc vừa nhìn thấy cái mặt sưng vù như đầu lợn của anh ta, chén trà trong tay rơi tuột xuống bàn.

Anh ta sửng sốt nhảy dựng lên.

“Mặc Hàn, cậu đánh nhau đấy à?”

Nghiêm Mặc Hàn tức giận ngồi xuống ghế sô pha, chua chát nói: “Bố tôi đã già đến mức hồ đồ rồi, chức vụ giám đốc điều hành công ty điện ảnh Nghiêm gia mà lại đem giao cho người ngoài”

Phương Tuấn Ngọc thấm ướt một cái khăn, sau đó nhẹn nhàng đặt lên trán Nghiêm Mặc Hàn.

”A a, đau.” Nghiêm Mặc Hàn kêu lên.

Phương Tuấn Ngọc nói: “Bố cậu đánh cậu, “Ông ấy về Phong Châu rồi”

Phương Tuấn Ngọc tỏ ra khó hiểu: “Vậy thì ai đã khiến cho cái mặt anh thành ra đầu lợn thế này?”

Nghiêm Mặc Hàn nhìn anh hầm hầm giận rồi đánh nhau với vị giám đốc điều hành mới được bố tôi bổ nhiệm”

Phương Tuấn Ngọc chọc chọc vào những vết thương trên mặt anh ta: “Không sao. Đều là vết thương ngoài da. Nhưng tôi thấy khá kỳ quặc. Anh nói từ nhỏ đã là vua đánh nhau, các con đường ở Phong Châu đều là anh bảo kê.

Kinh nghiệm thực chiến trong nhiều năm như thế đều là khoác lác sao? Sao lại để người ta đánh cho khuôn mặt đẹp trai thành ra thế này?”

Nghiêm Mặc Hàn nghiến răng: “Đấy là vì cô ta là phụ nữ, nên tôi nhường cô ta”

Phương Tuấn Ngọc ngẩn tò te, không nói nên lời.

“Phụ nữ gì mà ghê gớm vậy?”

Nghiêm Mặc Hàn đau khổ nói: “Cô ta chính là vị giám đốc điều hành mà bố tôi mới bổ nhiệm. Cô ta muốn tôi đi ký thỏa thuận hợp tác với Chiến Hàn Quân.”

Phương Tuấn Ngọc thì chìm vào trong mộng tưởng: “Tôi thật mong được gặp cô gái mạnh mẽ này. Nghiêm Mặc Hàn, anh nói từ nhỏ tới lớn anh đã đánh nhau trăm nghìn lần rồi. Trừ em gái yêu quý của anh thì không có ai có thể động đến nửa sợi lông của anh”

Gương mặt phẫn uất của Nghiêm Mặc.

Hàn phút chốc đờ ra, kinh ngạc nhìn Phương.

Tuấn Ngọc: “ Anh vừa nói cái gì?”

“Tôi nói tôi muốn gặp người phụ nữ mạnh mẽ này”

“Câu sau.”

“Tôi nói, Nghiêm Mặc Hàn anh từ nhỏ tới lớn đã đánh nhau trăm nghìn lần rồi——”

“Câu sau nữa”

“Trừ em gái yêu quý của anh thì không có ai có thể động đến nửa sợi lông của anh”

Chiếc khăn trên mặt Nghiêm Mặc Hàn rơi xuống, anh ta ngây ra bất động.

“Anh sao thế?” Phương Tuấn Ngọc cảm thấy mơ hồ: “Anh không bị đánh đến mức ngáo luôn rồi chứ Nghiêm Mặc Hàn giơ tay ngăn lại: “Đừng nói nữa. Để tôi yên tĩnh một lúc.”

Cảnh tượng Lạc Thanh Du đánh anh ta hiện ra trong tâm trí.

Mỗi lần cô ta ra đòn, đều năm rất rõ phương thức của anh.

“Ngọc, có phải tôi gặp ma không?” Anh ta ngốc nghếch hỏi.

Phương Tuấn Ngọc chán nản: “Gọi tôi là Tuấn Ngọc”

Mỗi khi Nghiêm Mặc Hàn gọi tên thân mật thì anh ta chỉ gọi một chữ. Mà chữ này nghe nó cứ bẩn bẩn.

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Tôi không gọi cậu, đấy là câu cửa miệng của tôi”

Phương Tuấn Ngọc mơ hồ ngại ngùng đưa tay sờ mũi, là anh ta tự đa tình sao?

Nghiêm Mặc Hàn lẩm bẩm một mình: “Tôi dường như đã có chút hiểu vì sao bố tôi lại tin tưởng cô ta như vậy?”

Phương Tuấn Ngọc sáp lại gần: “Vì sao?”

Nghiêm Mặc Hàn kích động, nói lắp bắp: “Tên thân mật của cô ta là Linh Trang, đọc ngược lại chính là Trang Linh. Bố tôi nhất định đã coi cô ấy như em gái của tôi”

Phương Tuấn Ngọc đôi mắt trống rỗng: “Vấn đề là cô ấy không phải em gái của anh.

Trang Linh đã chết rồi. Trên thế giới này không có Trang Linh thứ hai”

“Nhưng trên người cô ấy có khí chết của Trang Linh. Đến cả cách ra đòn của cô ấy cũng giống hệt Trang Linh nhà chúng tôi”