Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 479




Y tá trưởng đột nhiên nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, sau khi cúp máy thì nhanh chóng nói với Lạc Thanh Du: “Cô Du, ở khoa nội trú có một bệnh nhân nguy kịch mới, tôi cần phải đi xử lý.

Tổng giám đốc nhờ cô chăm sóc Lạc Thanh Du vội vàng gật đầu: ‘Được” Sau khi y tá trưởng rời đi, chỉ còn lại mình Lạc Thanh Du và Chiến Hàn Quân ở trong căn phòng lớn Lạc Thanh Du đột nhiên cảm thấy quyết định của mình có chút xúc động.

Cô sợ rằng Chiến Hàn Quân phát hiện gương mặt xấu xí của mình sẽ thấy bực mình.

Chiến Hàn Quân nhìn Lạc Thanh Du đang đi tới đi lui trong phòng, sự bất an của cô, vẻ khiếp đảm và sợ hãi đều rơi vào trong mắt anh.

“Tôi là y tá mới, không có kinh nghiệm.

Hay là tôi đi mời cho anh một cô y ta thạo việc nhé?” Lạc Thanh Du đột nhiên đi tới trước mặt anh, cố ý đối thành giọng khàn khàn.

Chiến Hàn Quân nhìn cô không chớp mắt, đôi môi mỏng vì kinh ngạc mà hơi hé mở.

Vì gặp cô, anh cố ý để mình bị dị ứng cồn, cô lại vì tự ti mà không dám đối mặt với anh?

” Bệnh của tôi không nghiêm trọng, một người mới như em đến chăm sóc tôi là được” Chiến Hàn Quân nói.

Lạc Thanh Du đột nhiên giật khẩu trang xuống: “Tổng giám đốc, nhìn thấy gương mặt này của tôi, còn muốn để cho tôi chăm sóc anh không?” Lạc Thanh Du cũng không biết mình đang làm cái gì, dù sao giờ phút này đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không thể suy nghĩ bình thường được.

Chiến Hàn Quân nhíu mày: “Tôi là kẻ trông mặt mà bắt hình dong sao?” Lạc Thanh Du liền giật mình… rõ ràng lúc anh thấy cô trong thang máy, ánh mắt đó là ghét bỏ.

Lạc Thanh Du lại đeo khẩu trang lên: “Nếu tống giám đốc đã không chê, vậy tôi sẽ tận tâm tận sức phục vụ anh” Chiến Hàn Quân mỉm cười: “Vậy bây giờ có thể gọi cho tôi một phần đồ ăn nhanh không?”

*Xin lỗi, tôi không có điện thoại” Chiến Hàn Quân lấy điện thoại di động của mình ra cho cô: “Dùng của tôi này” Lạc Thanh Du không nhận, chỉ nói: “Bộ phận y tế của Á Châu có cung cấp bữa ăn cho bệnh nhân” *Tôi muốn ăn đồ bên ngoài” Lạc Thanh Du đành phải gọi cho anh một phần đồ ăn nhanh.

Sau khi chọn món xong thì trả điện thoại lại cho anh, Chiến Hàn Quân lại nói: “Tôi không cần đồ người khác đã dùng, tặng em” Lạc Thanh Du liền trợn mắt lên.

Bị hành vi tìm đường chết của cái tên này làm bùng lên lửa giận.

Chiến Hàn Quân hơi giật mình nhìn cô: “Tặng em cái điện thoại thôi, em trừng tôi làm gì?

Lạc Thanh Du không nhịn được giận dữ: “Tổng giám đốc, tất xin lỗi, không khí của cả thế giới này cũng bị tôi dùng qua rồi, anh có muốn chuyển lên sao Hỏa không?” Chiến Hàn Quân: Lạc Thanh Du không khách khí nhét điện thoại di động vào trong túi áo mình, cô đang lo không có điện thoại dùng đây!

Chỉ một lát sau, đồ ăn được đưa tới.

Lạc Thanh Du nhét thức ăn vào trong tay Chiến Hàn Quân, sau đó ngồi bên cạnh.

Dáng vẻ sống chết mặc bay.

Chiến Hàn Quân nhìn cô: “Đút cho tôi.” “Anh có tay chân đầy đủ, vì sao không tự ăn đi?” “Tôi là bệnh nhân! Bệnh nhân ở đây chính là Thượng Đế!” *Thượng đến không dậy nổi à? Thượng đế có bản lĩnh thì đừng bị bệnh!” Lạc Thanh Du lườm anh một cái.

Chiến Hàn Quân: Nói không lại cô, liền dùng đôi mắt ai oán nhìn Lạc Thanh Du!

Cuối cùng Lạc Thanh Du bị mỹ nam kế của anh thuyết phục, đành quay lại giường, bưng bát cháo trắng lên đút cho anh ăn.

Chiến Hàn Quân nhìn bát cháo trắng kia, lông mày có hơi nhăn lại Nhưng vẫn cực kỳ hưởng thụ sự chăm sóc của cô.

Chiến Hàn Quân ăn xong bát cháo trắng, Lạc Thanh Du cho là anh có thể yên tĩnh một chút, ai ngờ anh lại duỗi một tay về phía Lạc Thanh Du.

““Dìu anh xuống giường đi một chút” Lạc Thanh Du bị tỉnh lực tràn trề của anh làm cho hoàn toàn tin phục: “Tổng giám đốc, bệnh nhân cần năm trên giường nghỉ ngơi.”