Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 487




Lạc Thanh Du nói: “Viện trưởng không cần khó xử, tôi đi là được”

Cô quay người nói với nhm: “Y tá trưởng không liên quan, mong cô Như giơ cao đánh khẽ, tha cho cô ấy, cô ấy là một y tá tốt.”

nhm ngừng công kích: “Chỉ cần cô chịu một mình gánh chịu trách nhiệm, tôi sẽ không truy cứu cô ta nữa.”

Lạc Thanh Du thu dọn đồ đạc xong, lúc rời khỏi phòng bệnh thì lại đột nhiên chạm mặt Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân giật mình nhìn cô, thấy hốc mắt cô ửng đỏ, vừa nhìn liền biết là chịu ấm ức.

“Ai khiến em tức vậy?” Chiến Hàn Quân đi tới trước mặt cô, cả người đều tràn ngập lửa giận, chỉ muốn nghiền người đã bắt nạt cô ra thành tro bụi.

Tâm trạng Lạc Thanh Du không tốt, cũng không muốn để ý tới anh, vòng qua người anh tiếp tục đi về phía trước.

Chiến Hàn Quân chợt nhéo tai cô: “Tai điếc rồi?” “Đau!” Lạc Thanh Du đau đến nhe răng trợn mắt.

Bị anh nhéo tai khiến cô phải quay trở lại trước mặt anh.

Lạc Thanh Du tức giận nói: “Tôi bị người nhà bệnh nhân khiếu nại là vi phạm quy định thử kim, cho nên bị đuổi việc”

Gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân trở nên hung ác: “Ai nói?”

Còn nhỏ giọng lầu bầu: “Dám ở trên địa bàn của tôi làm loạn, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ?” Lạc Thanh Du kinh ngạc nhìn anh.

*Tôi chịu ấm ức, anh nổi giận như thế làm gì?

Chiến Hàn Quân tức giận nhìn cô: “Không phải nói với em rồi sao? Em không có chỗ dựa thì để tôi làm chỗ dựa cho em. Chịu ấm ức sao không nói với tôi?” “Tôi không có phương thức liên lạc với anh” Lạc Thanh Du mở to mắt, nói.

“Không phải đưa em di động rồi à? Bên trong có số điện thoại của tôi” “Hả?” Lạc Thanh Du khiếp sợ không thôi Cái tên này đưa điện thoại cho mình chẳng lẽ còn có mục đích khác?

*Tổng giám đốc, chúng ta không quen không biết, vì sao anh lại giúp tôi?” Lạc Thanh Du thận trọng thăm dò.

Chiến Hàn Quân nhìn cô, có vẻ như cô gái này phát hiện ra điều gì rồi, anh lại cười nói: “Tôi cũng không biết vì sao lại giúp em, đại khái là nhìn em thuận mắt đi.” Lạc Thanh Du chép miệng, lý do này cũng đặc biệt đấy.

Chiến Hàn Quân nhét hai tay vào túi áo, đi về phía phòng của ông cụ Nghiêm.

Lạc Thanh Du khó xử đứng ở đó, không biết có nên đi theo hay không.

Chiến Hàn Quân đi một hồi, thấy cô không theo sau, liền nóng nảy hô lên: “Y tá nhỏ, nhanh qua đây.” Lạc Thanh Du liền sợ hãi đi qua.

Chiến Hàn Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn cô.

Anh đã ra mặt giúp cô rồi, còn sợ cái gì!

*Có tôi bảo kê, sau này em cứ việc nghênh ngang đi lại ở thủ đô này!”

Lạc Thanh Du nhỏ giọng nói: “Đi ngang chính là con cua!”

Chiến Hàn Quân bị cô chế nhạo, lại hung hăng nói: “Cho em mượn sáu cái chân.”

Lạc Thanh Du lắc đầu: “Tôi chẳng thèm” Tôi khinh, ai muốn làm con cua chứ?

Chiến Hàn Quân bất ngờ không thôi: “Ở trước mặt tôi cũng rất ngang ngược nhé? Sao ở trước mặt người khác lại như con rùa rụt đầu thế?” Lạc Thanh Du chột dạ nuốt một ngụm nước miếng.

Chiến Hàn Quân bồng cười phá lên: “Tôi rất thích bộ dạng giương nanh múa vuốt này của em, cực kỳ giống cô vợ nhỏ của tôi” Lạc Thanh Du liếc anh một cái, ngập ngừng nói: “Tôi mới không phải là cô vợ nhỏ của anh”

Nếu như nói, điều tiếc nuối nhất trong hai kiếp của Lạc Thanh Du, đó chính là Linh Trang chưa thể đạt được ước nguyện gả cho Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân hơi giật mình nhìn cô.

Sự buồn rầu vô cớ lan tràn trong mắt cô.

Trái tim Chiến Hàn Quân lập tức đau thắt lại.

Lúc đi vào phòng ông cụ Nghiêm, y tá trưởng đang đau khổ cầu xin Nghiêm Hiểu Như.

“Cô Như, Lạc Linh là một y tá cực kỳ kính nghiệp, rất nhiều bệnh nhân ở nơi này đều đặc biệt yêu thích cô ấy, tính tình cô ấy tốt, lại dịu dàng, nhẫn nại. Ban y tá điều dưỡng của chúng tôi rất thiếu những nhân viên như cô ấy.

Chiến Hàn Quân liếc mặt nhìn Lạc Thanh Du đứng bên cạnh, lông mày nhíu lại, người mà cô y tá trưởng đang nói là cô sao?

Vì sao cô gái này lại chẳng dịu dàng và có tính nhẫn nại với anh?

Nghiêm Hiểu Như nhìn thấy Chiến Hàn Quân, mặt mày liên hớn hở.

“Anh Quân, anh tới thăm ông của em sao?”