Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 749: Sính lễ




Nghiêm Linh Trang hơi nghiêng đầu, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy nói chuyện với Dư Nhân: “Đây là người mẹ kế độc ác của tôi, có thể giúp tôi diệt trừ cái vẻ kiêu ngạo, bệ vệ của bà †a không?”

Dư Nhân cười như được tắm gió xuân: “Rất vui vì được cống hiến sức lực vì em”

Thôi Như An nhìn Dư Nhân một lúc lâu, đáy mắt mang theo một sự nghỉ: “Cô Cả, vị này là ai vậy?”

Nghiêm Linh Trang nhìn Dư Nhân, giọng nói trở nên ôn nhu: “Anh tự mình nói đi”

Bởi vì nghe thấy trong lời Nghiêm Linh Trang có sự tin tưởng Dư Nhân một cách liều lĩnh, làm cho sự ái mộ hư vinh của Thôi Như An càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Quả nhiên, Dư Nhân vô cùng lịch sự, thoải mái đi đến trước mặt Thôi Như An, tự mình giới thiệu: “Xin chào, tôi là Dư Nhân, là bạn trai mới của Linh Trang. Xin hỏi quý bà là?”

Sắc mặt của Thôi Như An có chút khó coi, bởi vì với thân phận của bà ta cho dù ở bên ngoài tốt đẹp cỡ nào nhưng ở trong ngôi nhà này thì bà ta vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được.

Bà ta chỉ là kẻ thứ ba đáng xấu hổ.

“Thôi Như An” Bà ta bỏ qua thân phận bản thân, chỉ đơn giản nói mỗi cái Tên.

Mặt mày Dư Nhân đầy ý cười. Rõ ràng khi cười rộ lên là nụ cười của người vô hại nhưng mà Thôi Như An cảm nhận được nụ cười của người đàn ông này có chứa › “Tôi phải xưng hô như thế nào với quý bà đây?” Dư Nhân mặt dày hỏi.

Khuôn mặt Thôi Như An bắt đầu ửng đỏ. Hai tai cũng nhanh chóng nóng lên.

Bà ta thật sự cảm thấy xấu hổ khi phải nói ra thân phận kẻ thứ ba của mình.

Nghiêm Linh Trang khoanh tay, vui sướng khi người gặp họa nhìn Thôi Như An khó chịu.

Không khí có chút xấu hổ, Dư Nhân tặc lưỡi, nói thầm một câu: “Chắc là thân phận của quý bà đây không thể bị tiết lộ ra ngoài ánh sáng!”

Mẹ Nghiêm cảm thấy được trò đùa của con gái có chút hơi quá. Bà mở miệng giải vây giúp Thôi Như An: “Cậu Dự, vị này chính là vợ hiện tại của bố Linh Trang.”

Dư Nhân gật đầu, vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là mẹ kế của Linh Trang!”

Thôi Như An sau khi được mẹ Nghiêm giải vây cho liền khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo.

Xưa nay bà ta luôn là con người hư vinh, yêu cái gì phải tranh cái đó, nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đưa đi một người đẹp như vậy, trong lòng ghen ghét, nghiến răng ken két. Chỉ có thể hy vọng người đàn ông này là một bao cỏ trông thì ngon mà lại không dùng được.

Bà ta bắt đầu cẩn thận thăm dò những nghỉ vấn trong lòng: “Không biết anh đây làm việc ở đâu?”

Dư Nhân lạnh nhạt nói: “Tôi làm việc ở công ty nào, nói ra chỉ sợ mẹ nhỏ cũng chưa từng nghe qua. Vẫn là không nói thì hơn”

Thôi Như An âm thầm cân nhắc, những đô thị xung quanh Yến Thành này, nơi nào hơi nổi tiếng chút thì bà ta đề: đã nghe qua. Nếu như bà ta không biết thì chắc là do không có danh tiếng gì.

Bà ta lại nhìn Dư Nhân thêm lần nữa, thấy được anh cũng khá thanh quý nhưng mà chỉ là vẻ bề ngoài chiếm ưu thế mà thôi.

Thôi Như An liền châm chọc, khiêu khích đứng lên: “Trước đây những người tại đàn ông mà cô Cả thích đều là người có tiền nhất, có năng lực nhất của cái Thủ đô này. Bây giờ vừa mới bị người nhà bỏ rơi chưa gì đã vội vàng đi tìm đàn ông rồi”

‘Trợn mắt nhìn Dư Nhân, khinh thường nói tiếp: “Người đàn ông này trừ bỏ cái vẻ bề ngoài đẹp trai ra thì cũng chẳng có bối cảnh gì, cũng chỉ có loại hàng đã dùng rồi như cô Cả đây mới chịu chấp nhận. Dù sao thì Hiểu Như nhà tôi cũng sẽ không đi tìm loại đàn ông bừa bãi, vô danh như vậy.”

Đôi mắt đen láy của Dư Nhân quanh quẩn khí lạnh, anh hừ một tiếng, sau đó xoay người đi về phía mẹ Nghiêm. Từ trong lồng ngực lấy ra một cái thẻ, cung kính đưa cho mẹ Nghiêm: “Mẹ, đây là sính lễ của con, giá trị bên trong là ba nghìn năm trăm tỷ. Đây là tâm ý của con, mong người vui lòng nhận”

Mẹ Nghiêm trố mắt ra nhìn.

Thôi Như An kinh ngạc lên tiếng: “Ba nghìn năm trăm tỷ?”

Dư Nhân nói: “Ba nghìn năm trăm tỷ mà thôi, có cái gì đáng kinh ngạc chứ?”

Ba nghìn năm trăm tỷ, chính là ở cái thủ đô này, những dòng tộc có tài sản lên đến ba nghìn năm trăm tỷ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà nhà họ Điền ở Yến Thành này, chỉ sợ là không có năng lực như vậy.