Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 797: Muốn cho Linh Trang một cuộc sống tốt nhất!




Sáng sớm hôm sau, Chiến Hàn Quân xuất hiện trước cửa lớn nhà họ Nghiêm với chiếc xe Rolls-Royce xa hoa hào nhoáng.

Diệp Phong vừa bấm còi một cái, ba bạn nhỏ nghe thấy âm thanh quen thuộc lập tức chạy xuống lầu, mở cửa lớn cho Chiến Hàn Quân.

“Bố, bố đến rồi!”

Mẹ Nghiêm và ông cụ nhà họ Nghiêm tập tễnh bước đến, cũng đi ra cửa đón khách.

Diệp Phong mở cửa sau, xe lăn của Chiến Hàn Quân trượt xuống con đường lát đá.

Chiến Hàn Quân nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy người mà anh vẫn luôn tâm niệm trong lòng, sắc mặt thoáng chút cô đơn.

“Cô chủ đâu?” Anh hỏi.

Mẹ Nghiêm cười hiền hậu: “Vẫn còn đang ngủ nướng kìa”

Sao Nghiêm Linh Trang có thể ngủ được chứ. Tối qua Nghiêm Chính đối xử với cô như vậy, tuy rằng thoạt nhìn cô điềm tĩnh không chút dao động, thật ra trái tim cô đang âm thầm rỉ máu.

Nghiêm Chính bãi chức tổng giám đốc Nghiêm Thị của cô, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô. Nghiêm Linh Trang cuối cùng cũng hiểu được cảm giác đau khổ của Anh Nguyệt khi bị những người thân thiết nhất vứt bỏ.

Chiến Hàn Quân đang nói chuyện ở dưới lầu, giọng nói của anh vẫn luôn đầy mị lực như vậy, trầm ấm lại giàu từ tính, có thể khiến cho lỗ tai của người khác mang thai.

Có điều lúc này Nghiêm Linh Trang không muốn nghe thấy giọng Chiến Hàn Quân một chút nào, càng không muốn nhìn thấy anh vào thời điểm cô chật vật không thể tả như vậy. Cô vội vàng chạy về phía cửa phòng rồi khoái trái lại Tuy nhiên giọng nói của Chiến Hàn Quân lại giống như một viên đạn có thể xuyên qua tất cả các loại tường đồng vách sắt, cứ bá đạo như vậy vào rơi vào lỗ tai cô.

“Tôi đến thăm mấy đứa nhỏ, nhân thể bàn với chủ tịch Nghiêm về chuyện chấm dứt hợp đồng hạng mục mà Á Châu hợp tác với Nghiêm Thị.”

Nghiêm Linh Trang cười chua xót. Anh đến đây vì mấy đứa nhóc, vì chuyện công việc, chứ tuyệt đối không phải vì cô.

Rõ ràng cô đã ép mình không được chú ý đến giọng nói của Chiến Hàn Quân, nhưng cô lại không làm được. Mỗi câu nói, ngữ điệu lên xuống trầm bổng cô đều nghe rất rõ ràng.

Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt với nhan sắc hoàn mỹ của anh.

Cô nghiêng đầu nhìn dáng vẻ chật vật của mình trong gương, cảm giác tự ti một lần nữa lại dâng lên trong lòng.

Cuối cùng cô quyết định bước xuống giường, chải lại mái tóc rối tung của mình, tùy ý búi lên trên đỉnh đầu, sau khi rửa mặt qua loa thì cầm túi xách đi xuống lầu.

Cô còn phải đến công ty của bố để làm thủ tục từ chức. Vì không muốn để Chiến Hàn Quân nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình nên cô lén lút đi từ cửa sau.

Lúc cô xuống lầu thì nghe được giọng nói lạnh lẽo của Chiến Hàn Quân truyền đến từ phòng khách: “Ông Nghiêm, Á Châu của chúng tôi bây giờ cũng đang khó khăn bốn bề, cho nên muốn rút hết tiền đã đầu tư vào Nghiêm Thị trong những năm vừa rồi, hạng mục hợp tác cũng phải lập tức chấm dứt”

Nghiêm Linh Trang cảm thấy rất bất ngờ.

Mấy năm nay Nghiêm Thị có thể tăng trưởng ổn định ít nhiều cũng là do có Á Châu giúp đỡ. Nếu Á Châu đột nhiên rút vốn, còn muốn chấm dứt hẳn hạng mục hợp tác, vậy thì ngày đông giá rét của Nghiêm Thị có lẽ sắp tới rồi.

Có điều vận mệnh của Nghiêm Thị hình như không liên quan gì đến cô. Cô quan tâm làm cái gì chứ?

€ô rón rén đi ra ngoài từ cửa sau.

Trong phòng khách, ông cụ nhà họ.

Nghiêm im lặng hồi lâu, lời nói ra như đang muốn lưu lại cho mình một con đường: “Hàn Quân, tôi nghĩ tôi biết vì sao cậu lại có quyết định như vậy.”

Đáy mắt Chiến Hàn Quân ngưng băng, ngữ khí lạnh lẽo: “Chắc ông vẫn còn nhớ rõ, trước đây vì sao tôi lại giúp đỡ Nghiêm Thị?”

Ông cụ nhà họ Nghiêm gật đầu.

Trong đầu ông cụ hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên đàm phán với Chiến Hàn Quân Tuy rằng năm đó tuổi anh chưa lớn nhưng khuôn mặt kiên định, khí thế bất phàm của anh lộ ra vẻ lão luyện thành thục.

Chỉ có giọng nói vẫn còn trong trẻo của anh mới tiết lộ tuổi anh vẫn còn chưa lớn.

Anh nói: “Lý do cháu muốn thành lập Á Châu là vì muốn cho Linh Trang một cuộc sống tốt nhất. Chỉ cân Nghiêm Thị không phụ cô ấy, Á Châu cũng nhất định không phụ Nghiêm Thị.”