Một Thời Để Chết Một Thời Để Yêu

Chương 10: Cố chấp




“Cuộc phỏng vấn của Ôn tổng đang phát trực tiếp rồi, Mộng tổng mau mở ra xem!”

Chỉ có mình Lan Yên Nhi hưng phấn chăm chú theo dõi qua màn hình, sự tập trung của Mộng Dao Y dồn hết lên tách trà nóng, nhưng cuối cùng lại bị xao nhãng bởi giọng nói người nào đó.

Bộ âu phục Mộng Dao Y và các thợ dành gấp đôi tâm huyết để làm ra đang vừa vặn hoàn mỹ mặc trên người Ôn Hạo Hiên.

Dùng chất vải cashmere cao cấp màu ghi sáng và hoạ tiết pinstripe, cô lấy cảm hứng kiểu mẫu Châu Âu của những thập niên 80 với thiết kế hai hàng khuy ôm vào cơ thể, phom dáng cứng cáp càng tôn hình thể hoàn mỹ của người mặc. Âu phục cổ điển đã tô điểm hơn sự sang trọng nam tính vốn có của hắn.

Ngay từ giây phút thử đồ, Mộng Dao Y suýt nữa đã không khống chế được tâm trí của mình, hắn đẹp đến mức muốn lấy mạng cô.

Cả buổi hôm đó cô căng thẳng còn hơn cả ra mắt bộ sưu tập đầu tay của mình, bài hát quốc ca hào hùng được cô nhẩm đi nhẩm lại trong đầu cố gắng tẩy não bản thân, làm mờ con mắt phàm tục này đi.

Khí chất của Ôn Hạo Hiên vốn đã có sức hút rồi, hôm nay càng muốn gây sự lôi kéo nhiều hơn, nhìn đi, cô MC cười đến cả mang tai rồi kia kìa, vén tóc, đá chân, dùng đuôi mắt để phát tín hiệu, tán tỉnh một cách lộ liễu ngay trước mặt hàng triệu khán giả đang xem như vậy mà được à? Thật kém chuyên nghiệp!!!

“Mộng tổng đi đâu vậy, phỏng vấn chưa hết mà!”

“Chị không có việc để làm thì em có đấy! Mau mau ra ngoài để em tập trung làm việc!”

Vô duyên vô cớ ăn quả bom nổ, Lan Yên Nhi gãi đầu ngoan ngoãn rút lui.

Trong khi đó, ở trường quay.

MC: “Nói về công việc thế là đủ rồi, chúng ta chia sẻ một chút về đời sống cá nhân của Ôn tiên sinh nhé! Anh được mệnh danh là người đàn ông độc thân kim cương, tôi chắc hẳn những quý cô ngoài kia đang rất tò mò về mẫu người lý tưởng của anh có hình dạng như nào đấy!”

Không phải nói chuyện đến công việc, âm giọng của Ôn Hạo Hiên giảm bớt sự nghiêm túc, cứng nhắc.

Ở kiếp trước hắn cũng nhận câu hỏi như vậy, yêu đương không phải là chuyện đặt lên hàng đầu, vì muốn Mộng Dao Y thấy khó mà rút lui nên hắn nói ra những tiêu chuẩn trái ngược với cô như là kiểu phụ nữ truyền thống, dịu dàng, nền nã và sau ngày cưới cô thực sự biến thành kiểu hắn ‘muốn’ nhuộm về tóc đen, ăn nói nhỏ nhẹ, học nấu ăn, cắm hoa, tự làm việc nhà…Sự thay đổi chóng mặt như vậy cũng không khiến hắn đổi ý.

Ôn Hạo Hiên: “Tôi tin vào khoảnh khắc yêu từ cái nhìn đầu tiên, người thu hút ánh mắt của tôi phải là cô gái có mắt hai mí, nước da trắng, cao 1m69.5, tính tình lạnh lùng, quyết đoán và mạnh mẽ, đặc biệt cô ấy phải có mái tóc màu bạch kim!”

MC: “Vàng bạch kim? Ôn tiên sinh có hình mẫu thật đặc biệt, liệu có phải anh thần tượng người làm về nghệ thuật hoặc người công chúng nào không?”

Ôn Hạo Hiên: “Cá nhân tôi thích như vậy thôi!”

MC: “Ôn tiên sinh có sự nghiệp đáng ngưỡng mộ và ngoại hình đáng mơ ước, mặc dù công việc bận rộn nhưng anh nghĩ đến việc thành lập gia thất chưa?”

Ôn Hạo Hiên: “Nếu có thể thì tôi rất muốn kết hôn luôn, nhưng cô biết đó kết hôn không thể chỉ có một mình bản thân quyết định được!”

MC: “Điều lãng mạn nhất Ôn tiên sinh từng làm là gì?”

Ôn Hạo Hiên: “Sau này tôi rất muốn bày tỏ những thứ lãng mãn với người đó nhiều hơn, nhưng hiện tại thì có lẽ là ngồi ở đây, nghĩ về cô ấy và trả lời phỏng vấn!”



MC ồ lên đầy kinh ngạc: “Ôn tiên sinh nói vậy tức là đã có người trong mộng rồi. Ôn Hạo Hiên không còn là người đàn ông độc thân kim cương rồi chỉ là người đàn ông kim cương thôi! Vì sự thú nhận bất ngờ này nên những câu hỏi sau cũng vô dụng rồi. Không biết là khi yêu đương Ôn tiên sinh có thấy bản thân có gì thay đổi so với độc thân không?

Ôn Hạo Hiên: “Tôi vẫn chưa bước vào mối quan hệ đó!”

MC một lần nữa sửng sốt, con ngươi mở thật to: “Thật sao? Cô gái ấy chắc phải có trái tim cứng như kim cương rồi!”

Bởi vì nói đến người con gái trong lòng, ánh mắt của hắn cũng dịu dàng hơn, toả sáng lấp lánh đến kinh người.

“Cô ấy rất đặt biệt!”

Lộng lẫy và đắt giá hơn cả kim cương!

oOo

“Tên ôn thần nhà cậu xem có khác gì chó dáo dác tìm chủ không?” Lạc Di Nhiên bất lực bỏ ly rượu sâm panh xuống.

“Trông tôi hôm nay thế nào?”

Mặc kệ bị mỉa mai, Ôn Hạo Hiên vẫn cứ đánh mắt ngang dọc.

Nhận được câu hỏi về ngoại hình, khuôn mặt Lạc Di Nhiên đầy ghét bỏ, có khác chó gì mọi hôm đâu?

“Cô ta ở bên kia phải không?”

Chỉ thấy mỗi bóng lưng lướt qua, nhưng mái tóc vàng bạch kim đặc trưng buông xoã tự nhiên, anh nghĩ ngay đến Mộng Dao Y.

Được chỉ điểm Ôn Hạo Hiên lập tức quay ra với bộ dạng hứng khởi nhưng lại nhận lấy thất vọng.

“Không phải!”

Ôn Hạo Hiên đã ôm nỗi nhớ nhung về một người con gái trong suốt cuộc đời, giọng nói, dáng vẻ tất cả mọi thứ của cô hắn khắc ghi sâu vào xương tuỷ.

Có một kiểu người vừa lướt qua liền nhận ra ngay không phải vì người đó đẹp diễm lệ đến mức nào hay xuất chúng ra sao mà chỉ vì trái tim của bạn đã đặt ở chỗ người đó thôi.

Trái tim đập nhanh vì người đó cũng vì người đó mà tĩnh lặng.

“Này cậu đi đâu thế?”

Đôi mắt Ôn Hạo Hiên loé lên giống như mãnh thú nhằm vào con mồi của mình. Từng huyết mạch bên trong dần sôi sục, nóng hùng hực. Mái tóc đen dài ngang lưng được ép thẳng tô điểm bằng những kẹp tóc đơn giản. Sắc đỏ quyền lực của lễ phục càng tôn lên làn da trắng muốt không khuyết điểm kia. Một chiếc váy đuôi cá quyến rũ thiết kế nịnh chủ nhân. Chỉ từ diễm lệ thôi cũng không đủ miêu tả hết người con gái hắn thương.

Hắn muốn ôm ghì lấy cô, hoà vào một mà không có chút khoảng trống, dùng tất cả giác quan mà ngấu nghiến thưởng thức từng chút một. Nhốt cô lại để nụ cười, ánh mắt chỉ thuộc riêng về hắn mà thôi.



“Y Y!”

Lông tơ của Mộng Dao Y dựng lên, nhịp tim đang yên ổn vì hơi thở nào đó mà nhảy loạn lên.

Cô đã từng rất nhiều lần nhắc nhở hắn phải giữ lễ nghi gọi cô bằng họ nhưng đối phương chỉ sửa lần đầu rồi sau lại đâu vào đấy cứ như một thói xấu khó bỏ.

“Em để tóc đen cũng rất đẹp!” Giọng nói ngọt ngào, dịu dàng như dòng suối mát thấm vào da thịt, trái tim cô thực sự không đủ kìm hãm khỏi mị lực của hắn, khuôn mặt ửng hồng tố cáo cảm xúc hiện giờ.

Vì mái tóc kia đã có chút phai màu, bữa tiệc hôm nay là ngày kỉ niệm cưới của ba mẹ vô số bậc trưởng bối đến dự cho nên cô muốn có dáng vẻ nghiêm túc một chút, đã đội tóc giả màu đen, kiểu tóc nguyên bản cô để từng ấy năm lấy chồng.

Ngày mai cô sẽ vứt nó!!!

Phá tan bầu không khí mập mờ, giọng nói bất mãn cố làm âm thanh khàn đục vang lên đằng sau bọn họ.

“Lần đầu gặp mặt Ôn tổng! Tôi là Hạ Duy, doanh nghiệp tôi đang làm tin rằng sẽ trở thành đối tác tiềm năng của ngài đấy!”

Hạ Duy?

Hắn ta là kẻ nhà giàu mới nổi mà Lạc Di Nhiên từng nói ở buổi đấu giá?

Ôn Hạo Hiên hoàn toàn vứt hắn ra sau đầu ngay lúc đó nhưng giờ đã có chút trí nhớ về kẻ trước mặt này.

Kiếp trước Mộng Dao Y chèo gánh Ôn thị, công ty của Hạ Duy là số ít đưa tay ra hợp tác với cô, một phần là vì thêm cơ hội làm ăn, phần lớn còn lại Hạ Duy có tâm tư cá nhân khác đặt trên người cô.

Hắn ta lộ liễu đến đê tiện, mặc cho cô vẫn đang chịu tang chồng.

Tên chó đẻ này thì ra đã nhắm vào vợ hắn lâu đến vậy.

Hai nam nhân ngoài vẫn giữ lịch sự bắt tay đối phương nhưng sóng ngầm cuộn trong lòng thì chỉ có trời mới biết.

Cuộc phỏng vấn gần đây của Ôn Hạo Hiên, Hạ Duy cũng biết qua, màn bày tỏ lộ liễu như thế hắn ta có làm ngơ cũng khó. Ở buổi đấu giá cũng vậy, cây trâm quèn mức giá ba triệu đô, tất cả đều hướng về một giai nhân.

Ôn Hạo Hiên là kẻ có tiếng có miếng, Hạ Duy chỉ theo mô hình công ty gia đình dạo gần đây mới có chỗ đứng nhất định hoàn toàn không thể dây vào được tổ ong này

Nhưng nhìn hắn đứng bên cạnh Mộng Dao Y như quen thân vô cùng, hắn ta không khỏi mang lòng tự ti và ghen tị.

Dù vậy, tự tôn người đàn ông vẫn cao như núi, hắn thích Mộng Dao Y thì sao? Cô ấy vẫn tránh né hắn đấy thôi. Hắn thích người có mái tóc bạch kim, ngay ngày hôm sau Mộng Dao Y đổi lại thành đen rõ ràng là cự tuyệt rồi.

Nghĩ đến điều đó, Hạ Duy một lần nữa nổi lên tham vọng, người thắng cuộc là người không biết bỏ cuộc.

“Vậy chuyện lúc nãy làm phiền Mộng tiểu thư…”