Một Thời Để Chết Một Thời Để Yêu

Chương 22: Nếu đây không phải là tình yêu




Ôn Hạo Hiên lặng lẽ tắt động cơ và đèn trong xe, hắn liếc nhìn sang bên ghế phụ lái, nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài đắp lên cho người con gái.

Để tránh tình cảnh khó xử, Mộng Dao Y lên xe giả vờ mệt mỏi cố tình dựa đầu nhắm mắt ngủ ai ngờ trình lái xe của Ôn Hạo Hiên lại mượt đến mức khiến cô chìm vào cơn mơ thật.

Mười phút rồi nửa tiếng rồi hơn tiếng, Mộng Dao Y dựa ghế ngủ rất ngon lành hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh giấc.

Ôn Hạo Hiên cũng không ngại mình nhàm chán, được ở cạnh cô lâu đến vậy kể cả cô có đang say giấc hắn vẫn thấy hạnh phúc.

Sự hiện diện gần bên này giống như là sự an ủi vỗ về cho tâm trạng bất ổn thấp thỏm của hắn.

Đây là lần đầu tiên Ôn Hạo Hiên dành nhiều thời gian nhất để ngắm nhìn cô. Người vợ sống nửa đời người cùng hắn, người con gái xinh đẹp, an tĩnh, ngũ quan tinh xảo cùng nước da trắng ngần, cả người toát ra khí chất độc nhất, một vẻ đẹp sáng ngang với thiên sứ.

Một thiên sứ mà hắn đã huỷ hoại từ trong ra ngoài…

Đôi mắt Ôn Hạo Hiên đỏ lên, sự chua xót cùng tự trách trào dâng.

Khoảnh khắc sinh mệnh của cô gái bất hạnh dần tắt lịm. Thân thể gầy gò trơ xương, khuôn mặt tiều tuỵ gò má cao sâu cùng ánh mắt ngờ dại. Tịch mịch ngồi trên chiếc giường lớn, cô tĩnh lặng chờ đợi, chờ đợi cái chết đến với mình, mong mỏi chấm dứt cuộc đời bi thảm này.

Từ khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện từ Hứa Phương Kỳ, Mộng Dao Y càng lún sâu vào tội lỗi đó, cô không thoát ra khỏi lối suy nghĩ về việc chính bản thân mình mà hắn chết. Cho đến cuối cùng vết thương lòng như được ấn định, cô chính là kẻ đã giết chồng mình.

Giọng nói ồm ồm cất lên trong không gian im ắng, đâm rõ mồm một vào tai hắn.



“Hi vọng anh nguôi ngao với món nợ em đã trả, Hiên à…”

Nhắc đến tên hắn, cô mới gắng gượng cười, nước mắt không kiềm chế được mà lăn dài hai bên. Hơn mười năm trôi qua chưa một giây nào cô chấp nhận cái kết cục này, tâm hồn mục rỗng xin được gục ngã giờ phút này.

“Em nhớ anh Hiên…muốn…rất muốn gặp anh, xin anh đến đưa em đi được không? Ôm lấy em, nắm chặt tay em…chỉ lần cuối thôi được không anh? Hiên…em sợ lắm!”

Trong ngôi nhà của bọn họ, cô vẫn luôn một mình ôm nỗi bi thương mà nghẹn khóc.

Trước cái chết cô đã sợ hãi đế mức nào, nhưng với cô cái chết mới có thể chấm dứt sự thống khổ này. Khi hắn mất cô vốn đã không còn lý do để tiếp tục.

Hình ảnh đó mỗi ngày mỗi phút ngay cả ở trong mơ cũng ăn mòn Ôn Hạo Hiên.

Tôi can đảm có thể nói yêu em, mặc cho em có để tấm chân tình của tôi vào mắt hay không, tôi mỗi ngày đều muốn nói, cái yêu không phải bắt đầu bằng sự hối lỗi, tôi nhìn bằng mắt, nghe bằng tai, cảm nhận bằng cả trái tim và thân thể, tôi biết là quá muộn màng nhưng nửa đời còn lại đã định sẵn quá khứ hiện tại hay tương lai em là mọi thứ của tôi.

Y Y tôi khao khát được gọi tên em, vùi mặt mình vào trong làn tóc mềm mại bồng bềnh, tham lam hít lấy mùi hương quyến rũ, ôm chặt lấy thân thể của em để lấp đầy tâm hồn mục rữa của tôi.

Sự bất lực thống khổ không thể làm gì cho em, tôi nguyện đền đáp hết ở kiếp này, bất kể thứ gì mà em muốn, kể cả phải vắt kiệt máu và nước mắt dù phải trở thành kẻ đê tiện hay tội nhân tôi sẽ đặt cả thế giới vào bàn tay của em, mặc kệ con đường em bước đi không cho phép sự tồn tại của tôi thì sự quyến luyến này một chút cũng không đổi thay.

Chúa ở trên cao xin hãy kiểm chứng nếu đây không phải tình yêu vậy rốt cuộc tình yêu phải ở hình dạng gì?



oOo

“Mộng tổng hôm qua ngài ngủ không ngon à?” Tính tình sếp lớn của bọn họ tương đối hoà nhã, đối xử với nhân viên cấp dưới có nghiêm khắc nhưng chỉ trong phạm vi công việc còn bình thường bọn họ cũng như các cô gái trẻ khác năng nổ tám chuyện trên trời dưới biển.

Sáng nay đi làm Mộng Dao Y mở màn cho đầu tuần bằng việc vác đôi mắt cuồng thâm đến chào hỏi. Dù có tỉ mỉ che phấn khuyết điểm thì mạch máu trong mắt vãn tố cáo tình trạng phiền muộn của chủ nhân.

Mộng Dao Y hớp nhẹ ngụm trà đặc, thực ra cô đã ngủ khá ngon, ở trên xe của Ôn Hạo Hiên ngủ quên tận bốn tiếng!!!

Lúc cô tỉnh dậy thì đã gần 2 giờ sáng rồi, Ôn Hạo Hiên ngồi bên cạnh cũng không màng đánh thức cô, hắn không ngủ chỉ ngồi ê mông yên vị ở đó như canh giấc ngủ của cô càng khiến cô phát hoảng hơn.

Mọi chuyện thay đổi 180 độ khiến tâm cô bối rối vô cùng, cô không hiểu cũng không muốn hiểu tâm tư của hắn. Tâm trí lúc nào cũng nhắc nhở cảnh báo rằng bản thân phải giữ khoảng cách với hắn. Nhưng phải làm sao khi trái tim cứ liên tục trái lệnh, liên tục dao động chứ?

Chuyện yêu ai đó một cách mãnh liệt và được người đó, đáp lại là chuyện viên mãn nhưng Mộng Dao Y không hề mang lại cảm giác hãnh diện chút nào, cô thấp thỏm và kích động bất kể nơi nào có hơi thở của hắn. Sự chai lì và mơ mộng vô liêm sỉ kia cô đã bỏ lại ở kiếp trước rồi, thứ duy nhất cô có bây giờ chỉ là tâm hồn trống rỗng cùng trái tim đầy vết sẹo, sẽ ra sao nếu cô tiếp tục đón nhận những thương tổn mà không lường trước được?

Mật ngọt liệu có chứa nọc độc? Nghiệp chướng đã bày ra, cô liệu có dám nuốt, dám chiếm những thứ không thuộc về mình không?

Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Ôn Hạo Hiên người nam nhân đó sinh ra không thuộc về Mộng Dao Y cô.

Yêu lấy hắn, hận lấy hắn, kẻ thảm bại như cô không có quyền quyết định.

Mộng Dao Y mỉa mai bản thân, cười trong khổ sở: “Ôn Hạo Hiên dù là kiếp trước hay kiếp này, anh vẫn giỏi làm tổn thương em!”