Một Thời Để Chết Một Thời Để Yêu

Chương 5: Sai lầm hi vọng được sửa




“Này Hạo Hiên…Ôn Hạo Hiên cậu có nghe tôi nói gì không?”

Đầu của Ôn Hạo Hiên ong ong một hồi, tầm mắt mờ đục thân thể lao đao choáng váng vô cùng.

Làm oan hồn hơn hai thập kỷ, hắn chưa từng cảm nhận nỗi đau thể xác như vậy.

“Ôn Hạo Hiên cậu sao thế? Bị đau ở đâu hả?”

Theo phản xạ hắn hướng đến người gọi tên của mình, hắn cảm giác được rõ ràng sức nặng đang đặt trên vai, lay lay hắn khá mạnh.

Lạc Di Nhiên giật mình nhìn khuôn mặt cậu bạn đột nhiên trắng bệch, chếnh choáng mà ngã xuống vì bất ngờ nên anh cũng bị kéo theo, hai người chật vật nửa quỳ nửa nằm dưới nền đất.

Tầm nhìn dần khôi phục, cơn đau đớn ở đầu cũng suy giảm, bên tai của Ôn Hạo Hiên nghe rất rõ âm thanh người đang gọi tên mình, còn phản ứng lại với hắn.

“Cậu…Di Nhiên?”

“Mẹ kiếp tôi là ông cố của cậu đó, cậu không nhận ra à?”

Khoan đã…cậu ta nghe được hắn nói?

Ôn Hạo Hiên hoang mang không biết chuyện gì đang xảy đến, hắn nặng nề vươn tay chạm vào người trước mặt.

“Đau, mẹ nó tự dưng cậu véo tôi làm gì?”

Lạc Di Nhiên khó ở hất tay hắn ra.

“Cậu…tôi…tôi thế này là sao?”

Ôn Hạo Hiên không tin những gì mình đang nghĩ, cảm giác chân thực, thực đến đáng sợ.

“Tôi đang ở đâu đây?”

Hay đây là thiên đường?

“Chết tiệt Ôn Hạo Hiên cậu bị con hồ ly nào bỏ thuốc rồi? Uống có một ly rượu liền cầm kịch bản nam chính mất trí nhớ à?”

Lạc Di Nhiên chấn động trước phản ứng không tưởng của cậu bạn mình, lay lay hắn càng dữ dội hơn.

“Này cậu có nhớ tôi là ai không?”

Ôn Hạo Hiên chưa hết bàng hoàng nhìn hắn, do dự trả lời: “Lạc Di Nhiên…nhưng sao cậu trẻ thế?”

Lạc Di Nhiên: “…”

“Ôn Hạo Hiên tôi nghĩ cậu nên đặt lịch khám khoa tâm thần đi!”

“D…dìu tôi vào nhà vệ sinh!”

“Phải rồi tôi nghĩ cậu nên tát nước cho tỉnh táo, rồi tôi sẽ đưa cậu đi viện xét nghiệm, con mẹ nó tôi sợ cậu bị dính thuốc bậy rồi!”

Ôn Hạo Hiên nhìn thấy rõ mồn một bản thân trong gương, không phải vô hình, hắn thực sự nhìn thấy chính mình và người khác cũng thấy hắn nữa. Đây không thể là mơ được, đúng không?



Trên người hắn mặc một bộ âu phục cứng nhắc, hơi nhăn lại vì sự lộn xộn vừa rồi, cơ thể không có chỗ nào bị thương, bị đau nữa. Sờ lên mạch hắn cảm nhận được mạch đậm rất rõ.

Chạm đến chiếc điện thoại trong người, Ôn Hạo Hiên lôi ra, bất ngờ lại là chiếc điện thoại cũ hắn từng sử dụng từ rất lâu. Y Y đã mua cho hắn một chiếc điện thoại mới làm quà sinh nhật vì muốn dùng đồ đôi nên cô cũng mua kiểu loại y hệt chỉ khác màu. Hắn không thích đổi điện thoại quá nhiều nhưng chút chuyện này làm cho cô cũng không quá miễn cưỡng, nên từ đó trở đi hắn vẫn sử dụng, vậy bây giờ nó đâu?

Bật màn hình điện thoại lên đã quá lâu rồi hắn không nhớ để mật khẩu là gì nữa nhưng ngày giờ trên đó…nó lạ lắm!!!

“Ôn thần nhà cậu xong chưa? Rửa mặt xong còn muốn trang điểm hay gì?”

Lạc Di Nhiên mất kiên nhẫn, lên tiếng cằn nhằn. Hôm nay bọn họ có mặt ở đây là vì phiên đấu giá cổ vật lớn nhất năm, mục đích chính là từ thiện và để thoả mãn thú vui đam mê của những nhà sưu tầm nhưng thực chất ở đây chả có ai là chuyên gia về đồ cổ cả chỉ có các gia tộc hào môn hứng thú nhất thời đến để khoe tiền khoe độ giàu sang thôi.

Lạc Di Nhiên chính là vế sau, muốn đi xem có gì thú vị để mua về tặng mừng thọ bà ngoại mà thôi. Anh không thích dông dài ngồi một mình nên mới kéo người bạn nối khố của mình cùng đi.

“Hôm nay là ngày bao nhiêu?”

“Ngày mùng 2!”

“Tháng?”

“Tháng 10!”

“Năm?”

“…”

Con mẹ nó quên ngày tháng thì thôi đi sao cả năm mình sống cũng quên luôn vậy? Cậu ta vừa từ thế giới nào khác đến thế?

Lạc Di Nhiên rất muốn chửi đổng lên nhưng thấy hắn tỏ vẻ rất nghiêm trọng, chứng đau nửa đầu tái phát, ngao ngán trả lời: “Năm 20xx”

“Vậy…đây là buổi đấu giá từ thiện sao?” Ôn Hạo Hiên sững sờ lẩm bẩm.

“Đi thôi, tôi đưa cậu đi viện, phong thuỷ ở đây chắc không tốt rồi! Còn nán lại tôi sợ cái mạng của cậu tôi cũng không nhặt về nổi!”

“Hôm nay là ngày đó!”

“Gì?”

“Ngày mà tôi gặp vợ mình lần đầu tiên!!!”

Lạc Di Nhiên: “…”

Thực sự bị ám rồi!

... oOo...

Ôn Hạo Hiên đảo mắt kiếm tìm hình bóng mình nhung nhớ, chiếc váy màu kem dáng suông hở vai trần là lễ phục cô mặc ngày hôm đó.

Một cô gái rất nổi bật kể cả khi vận trang phục giản dị, diễm lệ thu hút còn hơn những vật phẩm xa xỉ đấu giá trên kia, mỗi nơi cô đi qua đều không quá khó mang theo ánh nhìn người khác. Là một cô gái sinh ra đã thành tâm điểm, đó là cảm nhận đầu tên của hắn về cô.

Nhưng dù chạy mọi ngóc ngách thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng diễm lệ đó.

“Cho hỏi có khách mời tham dự nào tên Mộng Dao Y không?”



“Mộng tiểu thư có trong danh sách khách mời nhưng có việc bận nên không tham dự được ạ!”

Đứng trước phản ứng sốt sắng gấp gáp từ đối phương nhân viên ban tổ chức vẫn giữ thái độ niềm nở.

Vì sao? Rõ ràng hôm nay là ngày định mệnh đó, bọn họ gặp nhau lần đầu tiên là ở đây, cô đã nói rất nhiều về việc yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên. Nếu cô không ở đây…

“Mộng tiểu thư không đến dự nhưng có gửi một vật phẩm để đấu giá!”

“Món đồ đó là gì?”

Ngồi nửa buổi trời rồi chẳng thấy thứ gì hay ho lọt vào mắt, Lạc Di Nhiên ngáp ngắn ngáp dài cố gắng đến tiết mục cuối xem, người ta thường để món chính lên cuối mà.

“Vật phẩm tiếp theo, mời các quý ông quý bà chú ý đây là chiếc trâm mà công chúa Irene Cristina con gái nhỏ của vua Carlos đệ tam cưng chiều nhất. Vật phẩm quý giá này được Mộng gia chính là Mộng tiểu thư quyên góp giá khởi điểm là năm nghìn đô.”

“Sáu nghìn đô!”

“Sáu nghìn năm trăm đô!”

“Bảy nghìn năm trăm!”

“Tám nghìn!”

“Mười nghìn hai trăm đô!!!”

“Chà nghe thấy vị Mộng tiểu thư Mộng gia, đám công tử ở đây như cắn thuốc ấy nhỉ. Cậu thấy cái kẻ trả giá hơn 10 nghìn đô không nghe nói hắn theo đuổi cô ả hơn hai năm rồi. Món đồ này có vẻ hắn quyết đấu giá bằng được!”

Mộng Dao Y với Lạc Di Nhiên có thể nói bọn họ có chút giao tình, cô ta là tầm ngắm mà mẹ và bà anh đều coi là cô con dâu lý tưởng nhất.

Mộng Dao Y có chút khác với mấy cô tiểu thư giàu có kia, thực ra đó là do hai người phụ nữ nhà anh nghĩ thế, chứ bản thân anh thì cảm thấy cô ta là kiểu con gái mắt cao hơn đầu, bộc trực, có thể gọi là thẳng tính nhưng cũng là xấu tính.

Bọn họ từng có cơ hội giáp mặt từ khi Mộng Dao Y mới có mười mấy, trong một bữa tiệc nhỏ là bữa tiệc gì anh cũng không nhớ nhưng anh nhớ nhân vật tiêu điểm lúc đó là Mộng Dao Y. Cô mặc bộ váy màu hường phấn kết hợp với khuôn mặt non nớt trông như đoá hồng bọc lồng kính không chút dính bụi, mỏng manh đến nỗi tưởng rằng chỉ một cái đẩy nhẹ cũng dễ dàng ngã ra. Nhưng mọi thứ đều là vỏ bọc, khi bộ váy màu hường phấn bị vấy bẩn bản chất thực sự lộ ra, hôm đó quả là một cảnh tượng hỗn loạn mà Lạc Di Nhiên không thể quên, cô như bị một thế lực nào đó hắc hoá, khuôn mặt thiên sứ, đôi môi lại phát ra những lời độc địa, nghe mà rùng mình, cuối cùng là cô gây hấn hết tất cả tiểu thư ngồi tại bàn đó, một tư thái không nói lại được thì vào mà tát tôi nè.

Sau này anh rút ra một điều không chạm vào nhím thì sẽ không bị đau.

Mộng Dao Y chỉ nên nhìn thôi chớ lại gần.

Ở kiếp trước, Ôn Hạo hiên không mấy dành sự quan tâm đến Mộng Dao Y những chuyện trước đó về cô càng không muốn tìm hiểu, xét thẳng ra hắn là kẻ vô tâm, cô vợ nhỏ của mình luận về nhan sắc, gia thế, tài năng đều đứng nhất nhì tiểu so những tiểu thư trâm anh thế phiệt ngoài kia. Việc một cô gái như vậy được đặt vào tầm ngắm của những cậu ấm thiếu gia là chuyện hiển nhiên.

“Mười lăm nghìn đô!”

Lạc Di Nhiên huýt sáo: “Thêm một kẻ trồng cây si rồi sao?”

Ôn Hạo Hiên không khỏi liếc mắt đến kẻ vừa hét giá. Khó chịu tặc lưỡi: “Thằng cha này lại ai vậy?”

“Trông lạ lắm hình như nhà giàu mới nổi!”

Đôi mày sắc lẹm của người đàn ông nọ nhíu thật chặt, khuôn mặt vặn vẹo nổi bão giông, trong không gian tối mờ Ôn Hạo Hiên tái hiện thành công bộ dạng bị quỷ dữ nhập, đáng sợ vô cùng.

Mặt hàng này mà đòi để mắt đến Y Y?

“Ba triệu đô!”