Một Trăm Cách Nuôi Dưỡng Ngự Miêu

Chương 4: Chuột chiếm ổ mèo




EDITOR: LILLY

BETA: LILLY

Bạch Ngọc Đường còn chưa buông tay ra, một tiểu bộ khoái chạy từ Khoái Vân lâu ra, miệng nói: "Triển đại nhân, Công Tôn tiên sinh, thị tỳ bên người Tương Hồng cô nương vừa tỉnh."

Công Tôn Sách lên tiếng, mang Vương Triều Mã Hán chạy vào Khoái Vân lâu.

Triển Chiêu cũng muốn đi, nhưng cằm còn đang bị Bạch Ngọc Đường bóp chặt, hắn vừa ngẩng đầu lên, cằm lại căng ra. Đau tới mức làm hắn hít vào một ngụm khí lạnh, vỗ mu bàn tay của Bạch Ngọc Đường: "Buông tay buông tay."

Bạch Ngọc Đường "Chậc" một tiếng, buông tay ra, xoa xoa mu bàn tay bị vỗ đỏ. Nụ cười biến mất nhanh như phù dung sớm nở tối tàn, chậm rãi nói: "Bạch gia gia tới tìm con mèo nhà ngươi, không nghĩ tới chúng ta lại quen biết, nếu bây giờ ngươi có việc, Bạch gia gia cũng không phải dạng không thông tình đạt lý, vậy ta tới ổ mèo của ngươi ở Khai Phong chờ ngươi là được." Dứt lời đứng lên định rời đi. Nhưng mới vừa bước một bước, lại lùi về, cười tủm tỉm vươn tay về phía Triển Chiêu.

Triển Chiêu cả kinh, giơ tay ngăn cản. Bạch Ngọc Đường đè cổ tay lại, tránh thoát, vươn tay ra đánh lên ngực Triển Chiêu. Triển Chiêu lui nửa bước, tiếp tục cản lại, lòng thầm ngạc nhiên không ngờ Bạch Ngọc Đường lại có loại thói quen này, một đôi mắt mèo nhìn chăm chú về phía Bạch Ngọc Đường, không hiểu sao càng thêm hoảng loạn kinh ngạc.

Bạch Ngọc Đường nhìn ra ý tứ của hắn. Cổ tay giương lên, lần thứ hai vươn về phía Triển Chiêu, trong miệng cả giận nói: "Bạch gia gia ngươi phong lưu chứ không hạ lưu, con mèo ngốc nhà ngươi đang nghĩ cái gì vậy hả!"

Triển Chiêu lại cản lại, Bạch Ngọc Đường lại vươn tay. Hai người, bốn tay, một bắt một trốn, đánh nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh.

Cửa sổ Khoái Vân Lâu đối diện hai người đang bận đưa đẩy đột nhiên mở ra, Công Tôn Sách nhô đầu hô: "Triển Chiêu!"

"Tới đây!" Triển Chiêu vội lên tiếng trả lời, vừa phân tâm, lọn tóc đen trước ngực bị Bạch Ngọc Đường bắt lấy.

Triển Chiêu lui về sau trốn, lại bị Bạch Ngọc Đường kéo tóc giữ lại.

"Ta nói này Miêu Nhi, buổi tối nhớ về nhá, đừng để Bạch gia gia chờ lâu, bằng không đừng trách ta đập ổ mèo của ngươi." Giọng điệu bừa bãi của Bạch Ngọc Đường vang lên bên tai Triển Chiêu, đi cùng với thanh âm kia là hơi ấm phả vào tai.

Công Tôn Sách nghiệm thi đơn giản, sau đó tháo bao tay tơ tằm trắng trên tay ra, phân phó bộ khoái đưa thi thể của Tương Hồng về Khai Phong phủ.

Bộ khoái lên tiếng trả lời, mang thi thể xuống, vừa lúc đụng phải Triển Chiêu xách theo Cự Khuyết lên lầu. Bọn họ đương nhiên không biết Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu khi nãy vừa đưa đẩy nhau, chỉ thấy Triển Chiêu đỏ mặt, đứng cạnh cầu thang sờ sờ tai trái của mình.

Công Tôn Sách chạy phía sau hai người Vương Mã, ném vỏ của Cự Khuyết và Tuyệt Trần cho Triển Chiêu, hỏi: "Triển hộ vệ, mặt ngươi bị sao vậy? Bạch thiếu hiệp đâu?"

Triển Chiêu tra kiếm vào vỏ, một tay cầm Cự Khuyết và vỏ đao Tuyệt Trần, tay kia tiếp tục sờ lỗ tai mình, tự động lơ đi vấn đề thứ nhất của Công Tôn, trả lời vấn đề thứ hai: "Y tới Khai Phong phủ rồi, tiên sinh yên tâm, Bạch huynh cũng không phải người hung hãn tàn bạo, so ra thì có y ở bên cạnh đại nhân, Triển mỗ thấy an tâm hơn nhiều."

Công Tôn Sách gật đầu, tạm niêm phong Khoái Vân Lâu, lại phân phó vị tú bà kia một hồi, sau đó mang mọi người trở về Khai Phong.

Bạch Ngọc Đường ghẹo được mèo nên tâm tình rất tốt, trong tay xách theo ngân đao không vỏ, đi trên đường lớn Khai Phong. Phố xá Khai Phong ban đầu còn rất nhộn nhịp, nhưng Bạch Ngọc Đường vừa xách đao vừa đi như thế, người chạy hơn phân nửa.

Bạch Ngọc Đường 'Chậc' một tiếng, nhìn thanh đao trong tay, lúc này mới nhờ tới vỏ đao bị mình ném vào căn phòng kia rồi. Định xoay người lại lấy, nhưng nghĩ tới Triển Chiêu hẳn sẽ mang về cho y. Cân nhắc một hồi, tung người chạy lên nóc nhà. Nơi này rộng rãi không ai để ý, là một con đường tốt để tới Khai Phong phủ.

Triển Chiêu tạm rời Khai Phong phủ, cho nên Trương Long ở lại canh giữ phòng sách, Triệu Hổ canh giữ ở cửa chính Khai Phong phủ. Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng rơi xuống từ nóc cửa chính, nhấc chân định đi vào.



Triệu Hổ thấy người tới mặc một thân trắng như tuyết, tướng mạo tuấn mỹ, không khỏi ngẩn người. Hắn chưa từng nghĩ tới trên đời này lại có người đẹp như Triển đại nhân nhà bọn họ. Chỉ là Triển đại nhân tuấn mỹ như ngọc, ôn hòa nhã nhặn, yên tĩnh như hồ nước sâu không hề gợn sóng. Mà nam tử áo trắng này lại tuấn mỹ trương dương, điên cuồng táo bạo khiến người khác kinh ngạc không sao tả được.

Chẳng qua Triệu Hổ kinh ngạc thì kinh ngạc, trên tay vẫn không quên nâng đao ngăn cản. Vừa cẩn thận hỏi thăm mục đích tới đây của Bạch Ngọc Đường, vừa ra hiệu cho mấy bộ khoái bên cạnh người tới phòng sách thông báo với Bao đại nhân, người tới Khoái Vân Lâu tìm Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường tùy ý nghịch thân đao dài nhỏ của Tuyệt Trần trong tay, chậm rãi nói: "Bạch gia gia tới đây chờ con mèo của Khai Phong các ngươi, đã báo với con mèo kia rồi."

Triệu Hổ ôm quyền: "Thì ra là bằng hữu của Triển đại nhân, xin thiếu hiệp đợi tại hạ bẩm báo cho Bao đại nhân."

Mặc dù Bạch Ngọc Đường luôn coi thường người trong triều đình, nhưng lại rất kính trọng Bao Chửng được bách tính ca tụng là 'thanh thiên' không sợ cường quyền. Nghe lời này của Triệu Hổ, vui vẻ gật đầu "Đi thôi đi thôi, à đúng rồi, Bạch gia gia không phải bằng hữu của con mèo kia, mà là khắc tinh."

Triệu Hổ nghe vậy, mặt lộ vẻ tức giận, nhưng vẫn lên tiếng trả lời, xoay người đi vào phòng sách.

Bạch Ngọc Đường đứng ngoài cửa nghiêng người dựa vào sư tử đá kế bên, móc ra một chiếc khăn lụa trắng, cẩn thận lau đao. Thời gian qua chừng một chén trà nhỏ*, Triệu Hổ lại đi ra, giơ một tay ra, nói: "Mời Bạch công tử."

*thời gian một chén trà nhỏ: tầm 15 phút.

Bạch Ngọc Đường bỏ khăn lụa trắng vào tay áo, cầm Tuyệt Trần theo Triệu Hổ vào Khai Phong phủ. Vòng qua bình phong lớn, trực tiếp vào đại sảnh. Bên trong, Bao Chửng mặc thường phục làm bằng vải gấm đen, đai lưng xám tro ngồi ở chủ vị.

Khai Phong phủ tuy là nha môn thanh liêm, nhưng dù sao cũng là bộ mặt của nha môn Đại Tống, hơn nữa Bao Chửng còn là Đại học sĩ Long Đồ các, là quan nhất phẩm, quần áo trên người không thể sơ sài.

Sáng sớm Bao Chửng đã nghe Triển Chiêu nói về Bạch Ngọc Đường, biết y là nhị thiếu gia của Kim Hoa thủ phủ* Bạch gia. Mà Hãm Không đảo y đang sống lại càng giàu có, năm huynh đệ bọn họ cộng thêm một vị đại tẩu giàu đến mức có bại cỡ nào cũng bại không hết.

*Kim Hoa thủ phủ: nhà giàu số một ở Kim Hoa.

Bạch Ngọc Đường đi vào đại sảnh, để đao ngoài cửa, tiến lên một bước thi lễ với Bao Chửng. Dáng vẻ rất cung kính, trên người là khí chất khó che giấu của quý công tử.

Bao Chửng thấy y mặc một bộ quần áo cắt may trăm lượng một trượng vải, ngọc vấn buộc tóc cũng là Dương chi ngọc thượng hạng, thầm nghĩ trong lòng 'Quả như lời Triển hộ vệ nói, Bạch Ngọc Đường giàu đến mức khiến người ta giận sôi'.

Mà Bạch Ngọc Đường vừa mở miệng, Bao Chửng lại ngẩn ra, cũng không ăn nói bừa bãi không kiềm được như lời Triển Chiêu, ngược lại còn rất quy củ, nho nhã lễ độ. Cử chỉ cũng toát ra vẻ cao nhã quý khí.

Bao Chửng vuốt râu, nói: "Các hạ là Bạch Ngọc Đường Bạch thiếu hiệp?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Thảo dân chính là Bạch Ngọc Đường."

Bao Chửng cười tủm tỉm, tính toán nên làm sao để giữ khối 'thịt mỡ' này lại. Bạch Ngọc Đường không giống Triển Chiêu, nói chuyện một hồi đã mơ mơ màng màng đi vào 'ổ cướp'. Bạch Ngọc Đường này thì phải dùng trí. Bạch Ngọc Đường tới vì 'mèo' nhà mình, vậy cứ 'dâng mèo' là được rồi.

Bạch Ngọc Đường ngồi trên ghế, nhìn Bao Chửng vuốt râu, lúc thì nhíu mày lúc sau mặt đã giãn ra, không hiểu sao rùng mình, cả người có linh cảm không lành.

Chỉ một lúc sau, nhóm người Triển Chiêu, Công Tôn Sách đã về phủ. Vào đại sảnh đã thấy Bao Chửng vuốt râu mép cười xán lạn, mà Bạch Ngọc Đường hai tay đỡ tay vịn ghế, bộ dạng như có gì đó không ổn, bày ra tư thế muốn bỏ của chạy lấy người.

Công Tôn Sách tiến lên, báo cáo với Bao Chửng về vụ án ở Khoái Vân Lâu. Triển Chiêu nhẹ nhàng kêu 'Bạch huynh', ném vỏ đao trong tay qua. Bạch Ngọc Đường đón lấy, bỏ đao vào vỏ.



Bàn tay vuốt râu mép của Bao Chửng vẫn không dời đi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn nhiều. Trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Theo lời tiên sinh, vụ án này rất giống do đố phụ* gây nên."

*đố phụ: người đàn bà có tính hay ghen ghét (đồng nghĩa với Hoạn Thư).

Công Tôn Sách gật đầu, nói: "Đúng là vậy, nhưng học sinh có hỏi qua tú bà và quy công, hôm qua Tương Hồng cô nương còn chưa tiếp khách đã đi ngủ sớm, nếu thật là do đố phụ gây nên, vậy vị đố phụ này đúng là không đơn giản."

Bao Chửng tiếp tục râu mép, làm mấy sợi râu nhọn quấn cả vào nhau. Nói: "Vậy phải làm phiền tiên sinh mau chóng khám nghiệm tử thi."

Công Tôn Sách đáp lời, ôm quyền thi lễ, rời khỏi đại sảnh. Xoay người chạy thẳng tới nhà xác, Vương Triều cầm cái hòm thuốc ngoài cửa cũng vội vàng theo sau.

Bao Chửng thấy Công Tôn đã ra khỏi đại sảnh, quay người về phía Bạch Ngọc Đường, hỏi: "Bạch thiếu hiệp dự định tạm thời ở lại Khai Phong phủ sao?"

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Triển Chiêu, cười nói: "Tại hạ tới đây là vì muốn tìm Triển Chiêu, bây giờ đã tìm được, đương nhiên không vội rời khỏi, tại hạ có một tòa nhà ở chợ đông Khai Phong, là tòa Bạch phủ nằm ở trong cùng, nếu Bao đại nhân có chuyện cần nhờ, cứ việc phân phó."

Bao Chửng khách sáo vài câu, không đợi Bạch Ngọc Đường mở miệng đã vui vẻ nhận lời. Bạch Ngọc Đường nhìn ông, tóc gáy cả người dựng đứng, sao đột nhiên có cảm giác dê vào miệng cọp vậy nhỉ?

Triển Chiêu âm thầm đỡ trán, từng nghe nói Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường trời sinh thông minh túc trí, sao lại tự đào hố chôn mình rồi?

"A ha ha ha, Bạch thiếu hiệp đúng là khách sáo." Bao Chửng vuốt râu, nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng, gương mặt đen lại càng làm nó trông có vẻ trắng hơn: "Nếu Bạch thiếu hiệp đã đến tìm Triển hộ vệ, vậy bổn phủ không quấy rầy nữa." Dứt lời, mang Trương Long Triệu Hổ trở về phòng sách.

Khóe môi Bạch Ngọc Đường co giật, quay đầu sang nhìn Triển Chiêu 'Ngươi cũng bị cuốn vào thế này hả?'

Triển Chiêu cũng nhìn y, mặt đầy bất đắc dĩ 'Không phải ngươi cũng vào rồi à.' Mở miệng nói: "Sắc trời không còn sớm, Bạch huynh về phủ trước đi, đợi Triển mỗ có thời gian sẽ tới cửa viếng thăm."

Bạch Ngọc Đường nhìn ra cửa, mặt trời vẫn còn đang chói lóa ngoài kia, Triển Chiêu đúng là trợn mắt nói dối mà. 'Phạch' một tiếng, dòng chữ lớn 'Phong lưu thiên hạ một mình ta' trên mặt quạt tơ lụa trắng chuỗi bạch ngọc mở ra trong tay y, nhẹ nhàng lay động trước ngực: "Nếu sắc trời đã tối, Bạch phủ lại cách nha môn Khai Phong phủ khá xa, vậy đêm nay Bạch gia gia đành cố chịu đựng ngủ một đêm trong ổ mèo nhà ngươi vậy."

Triển Chiêu kéo kéo khóe môi, nở nụ cười: "Bạch huynh đường xa mà đến, sao có thể để Bạch huynh tủi thân được."

Bạch Ngọc Đường thu quạt lại, chọc vai hắn, nói: "Hai ta từ biệt bốn năm, hôm nay gặp lại, vốn nên ngồi ôn lại chuyện cũ, Bạch gia gia cũng bằng lòng ngủ trong ổ mèo của ngươi, đêm nay huynh đệ chúng ta uống một chén, ngủ chung, như vậy không tuyệt sao?"

"Bạch, Bạch..." Lời Triển Chiêu còn chưa ra khỏi miệng, Bạch Ngọc Đường đã bước ra ngoài đại sảnh, hỏi Mã Hán đứng ở cửa đối diện: "Phòng của Triển Tiểu Miêu ở đâu? Ngũ gia qua xem thử."

Mã Hán hết nhìn Triển Chiêu, lại nhìn Bao Chửng đang đứng ở góc tường, lên tiếng trả lời, dẫn Bạch Ngọc Đường tới chỗ của Triển Chiêu ở Tây viện.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn các bạn đã lưu truyện ~~ Tui háo hức quá ~ Nếu có thiếu sót gì, vui lòng nhắc tới ở phần bình luận nhé ~ Một lần nữa xin cảm ơn o(∩_∩)o.

- --0o0o0o0---