Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi

Chương 67: Giấu đầu lòi đuôi




Trung đầy bụng tâm tư dẫn người đi đến cung Mai Đình. Không ngờ khi đến nơi thì nhìn thấy tình cảnh rất là hết hồn: Liên thuận nghi có tiếng là thân thể không tốt đang cười, thong thả ngồi trên nhuyễn tháp ngoài hành lang, khoác áo choàng nhung, mặt đỏ hây hây... Nhìn cung nữ bị trượng trách ở dưới. Trung nghĩ nàng này bị kích thích cái gì, rõ ràng bệ hạ không thích cung phi khắt khe cung nhân mà nàng dám trọng hình như vậy? Cung nữ bị giẻ nhét miệng, nửa người huyết nhục mơ hồ, chỉ có thể nghẹn ngào một cách vô lực. Giờ là mùa đông, quần áo cũng dày thêm, Liên thuận nghi lại đánh người đến máu thịt lẫn lộn, cũng không có ý bảo ngừng, có vẻ như là đang thưởng thức cảnh đẹp.

Tàn nhẫn! Quả là tàn nhẫn!

Đang lúc Hân sung sướng nhìn hình pháp thì nhìn thấy Trung đứng ở cửa, nàng lập tức biến sắc rồi cũng nhanh trấn tĩnh lại, gác lại trà trản trong tay và hô dừng. Hân tự nhiên cười hướng Trung đi tới:

"Tôn công công đến lúc nào thế? sao không bảo người thông báo?"

Trung đã thấy, không biết hắn có nói lại cho bệ hạ không? Nét mặt Hân trông như trấn tĩnh nhưng không phải. Trung là Tổng quản thái giám, chỉ hầu vua, Hân phải kính y ba phần, không dám đắc tội. Mấy hôm nay, nàng cùng vua có mâu thuẫn, giờ Trung qua đây không chừng là vì bệ hạ ngại mặt mũi cho nên sai y đến nói... Nghĩ vậy, tiếu ý trên mặt càng thêm sâu, trong lòng Hân càng sung sướng.

Trung nhìn cung nữ thụ hình trên băng ghế, không hỏi nhiều, tiếp nhận thánh chỉ từ Tiểu Ngô Tử, cất giọng nói:

"Liên thuận nghi tiếp chỉ."

Hân sửng sốt một chút rồi quỳ xuống. Đám cung nhân ngoại trừ cung nữ bị đánh thoi thóp tất cả đều cúi đầu quỳ xuống.

"Thuận nghi, Liên thị nhiều lần ý đồ mưu hại hoàng tự, tính tình âm hiểm ác độc. . . Tức khắc khởi hàng làm nhất đẳng Sung y, không được ra cung Mai Đình!"

Trung nhìn Liên thuận nghi kinh ngạc, cười nói:

"Liên sung y, tiếp chỉ đi."

"Ha ha... Công. . . Công công đang nói cái gì? T-Ta nghe không hiểu?"

"Bệ hạ nói, Liên sung y ý đồ mưu hại hoàng tự, tình âm hiểm ác độc, tội không thể tha. Bệ hạ niệm tình Liên gia có công, miễn tử tội, tức khắc giam lỏng tại cung Mai Đình." Trung coi thường liếc Hân: "Liên sung y, nghe rõ chứ?"

Nghe vậy, Hân đứng lên cầm thánh chỉ, thần thái điên cuồng, mắt láo liêng qua lại:

"Không có khả năng! Ta mưu hại hoàng tự lúc nào?"

Hân tiến lên nắm cánh tay Trung:

"Tôn công công, ta muốn gặp bệ hạ! Ta bị vu oan; ta muốn gặp bệ hạ!"



Hân muốn lao ra cửa, giữa trời gió lạnh, mặt nàng trắng bệch, nhãn thần sung huyết, thần thái điên cuồng. Trung vung tay, mấy người nội giam tiến lên bắt giữ Hân, cưỡng chế khụy nàng dưới đất. Lúc này, Hân không còn giữ hình tượng mềm mại dịu dàng, mà nói năng hung hãn, tàn bạo ngẩng đầu nhìn Trung.

"Làm càn! Tôn Đắc Trung ngươi chỉ là một nô tài mà dám đối đãi bản cung như thế, ngươi đây là đại bất kính!"

"Liên sung y à, lúc này còn cô không nhận rõ thân phận mình?"

"Tôn Đắc Trung! Bản cung xem ngươi không muốn sống rồi! Ngươi có tin bản cung khiến bệ hạ lột da của ngươi?!"

"Ừ. Bệ hạ không thích nhất là cung phi khắt khe cung nhân." Y ghé mắt nhìn trong viện, "Cô chỉ là nhất đẳng Sung y, mà dám hạ ngoan thủ như thế, chỉ sợ càng khiến bệ hạ chán ghét."

Vừa nói xong, có tiếng bước chân từ đằng xa, Trung rướn cổ lên nhìn ngoài cửa... Đi đầu là Trần tần, sắc mặt nôn nóng; nàng đi bộ tới; Bạch dung hoa đi sau đỡ nàng. Trung kinh hồn táng đảm: Trần tần đang có mang, khi không đi tới đây làm gì??

"Ôi ôi, Trần tần chủ tử, ngài làm sao chạy tới đây?"

Trung chạy ra, hành lễ và nhanh tiến lên nâng đỡ Trần tần.

Trần tần sửng sốt, muốn đi vào trong một cách nôn nóng.

"Tôn công công, có người đến báo nói, cung nữ trong cung ta không biết vì sao đụng phải Liên thuận nghi, Liên thuận nghi không chịu thả người, nên ta phải vội chạy tới."

Trung giật mình, ngăn cản Trần tần:

"Trần tần, ngài hiện tại có mang, đừng đi vào."

Có thể làm Trần tần sốt ruột như vậy chắc chắn cung nữ đó rất được Trần tần coi trọng. Nếu để nàng bừa bộn đi vào, nhìn thấy bức thảm trạng, rủi như chịu không nổi có chuyện gì thì sao?

Gặp Trung ngăn cản, Trần tần càng nghi hoặc, càng muốn đi vào, nhưng không ngờ bên trong đột nhiên truyền đến tiếng cười âm trầm "A ha ha ha. . ." Trần tần rùng mình, hơi nghiêng qua Bạch dung hoa, hướng cửa cung Mai Đình mà nhìn. Chỉ thấy mấy người nội giam đứng dọc bờ tường. Trần tần nghi hoặc...

Trung: "Bệ hạ vừa hạ chỉ, giáng Liên thuận nghi xuống làm Liên sung y, tức khắc giam cầm ở cung Mai Đình. Không ngờ Liên sung y kháng chỉ không tuân, đòi đi gặp bệ hạ, cho nên bị cưỡng chế ngăn cản, và hai vị chủ tử tới."

Trần tần, Bạch dung hoa bất ngờ liếc nhau.

"Trần tần, cung nữ của ngài... Khi nô tài đến, Liên sung y đang trọng hình trượng trách; bên trong thực sự. . . Ôi, ngài và tiểu hoàng tử, không nên vào thì hơn."



Trần tần biến sắc, tròng mắt đầy sự tức giận, nhưng cũng phải bình tĩnh trở lại.

"Ta đã biết. Phiền công công có thể giúp ta mang người về cung Di Cảnh, để cho ngự y đến xem?"

"Nô tài đã biết."

"Nơi này không thích hợp, ngài hãy hồi cung trước đi."

Bạch dung hoa: "Kính nhờ Tôn công công."

Trung gật đầu, rồi bận bịu tiễn hai người. Thầm nghĩ: Bạch dung hoa cùng Trần tần thân nhau như vậy, làm sao không khuyên Trần tần, để nàng chạy loạn? Cung Mai Đình là nơi nào? Dù Liên Khả Hân chỉ là một Lục phẩm Thuận nghi thì đó cũng là sủng phi, Trần tần làm sao không suy xét, vì một đứa nha hoàn mà chạy tới đòi người? Có lẽ, Trần tần quá nóng nảy không kịp suy nghĩ, làm cả Bạch dung hoa luôn luôn tĩnh táo cũng hồ đồ theo đi.

Dù sao thì, Trung cũng là lão nhân ở trong cung, nghĩ nghĩ một hồi cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Từng chứng kiến biêt bao kỹ xảo trong hậu cung, Trung không ngờ Trần tần lại lấy hài tử ra đặt cược. Nếu bệ hạ không hạ chỉ giam cầm Liên Khả Hân, y còn ở đây, Trung quả thực không dám nghĩ Trần tần sẽ lại gây ra chuyện gì. Lắc đầu, thầm than: lòng người thay đổi; Trung bảo Tiểu Ngô Tử mang cung nữ bị đánh gần chết nằm trên bang ghế đưa về cung Di Cảnh.

"Dạ." Tiểu Ngô Tử bảo thêm hai người nội giam cùng đi.

Cô cung nữ chỉ còn lại có một hơi, Tiểu Ngô Tử bất mãn Hân hồ mị hồi lâu, nhìn thảm trạng của cung nữ, y nhìn cửa điện cung Mai Đình phỉ nhổ một cái, rồi bảo người cẩn thận đỡ người. Khi cung nữ lộ mặt, Tiểu Ngô Tử thật kinh ngạc: Thiên Luyến?? – Người rất được Trần tần coi trọng; bình thường còn có chiếu cố Tiểu Ngô Tử. Tiểu Ngô Tử nóng nảy ngay, vội vã bảo đỡ người và nhanh chóng chạy đi Ngự Y Viện.

Trung đã ở một thời gian, hối hả sai người giải Hân vào trắc điện. Hân thầm cắn răng, nhãn thần đen tối bất minh, bật cười, tránh khỏi người áp tải, nhìn Trung nói:

"Làm phiền Tôn công công hướng bệ hạ nói một tiếng, ta muốn gặp ngài ấy."

Lời nói uy nghiêm mười phần; Hân ung dung sửa sang lại áo choàng nhung, mâu sắc nhàn nhạt và lập uy.

"Người ta nói phượng hoàng trụi lông không bằng gà. Trong mắt Tôn công công, ta hẳn là xong rồi. Nhưng ngươi phải biết rằng, bệ hạ đối đãi ta làm sao, ngươi cũng là nhìn qua rành mạch. Nếu ngài ấy thật tình khiến ta chết, chỉ sợ công công lúc này là cầm tới hoặc rượu độc, hoặc lụa trắng, chứ không phải thánh chỉ giam cầm ta."

"Tôn công công thấy đó. Còn lại, ta không muốn nói nhiều."

Dứt lời, Hân quay người lại trở về trắc điện. Để lại Trung tại chỗ lắc đầu cười thầm: đều đến nước này, vẫn còn vọng tưởng!? Cô ta giống như con mèo được chiều chuộng thành thói. Bình thường ôn nhu nội liễm, nhưng nếu không theo ý thì phí tâm tìm đường. Theo ý cô ta là, bệ hạ làm gì cũng không sợ, bởi vì cuối cùng bệ hạ vẫn là đến dỗ dành. Giả dạng thuần khiết ôn nhu mảnh mai 7 – 8 năm, hôm nay rốt cục giấu đầu lòi đuôi. Nhưng mà hiện nguyên hình trước một tên thái giám như y thì có ích lợi gì? Trung lắc đầu cười; phần đuôi này nên lộ ở trước mặt bệ hạ...

Cung Di Cảnh lúc này.

Tiểu Ngô Tử lĩnh ngự y gặp qua Trần tần, rồi đi đến phòng cung nhân khám cho Thiên Luyến. Sắc mặt Trần tần căng cứng, ngồi ở kia không nhúc nhích. Vốn chỉ muốn mượn cơ hội này chỉ Liên Khả Hân dụng trọng hình với cung nhân, lại không ngờ tới bệ hạ đã hạ chỉ, miễn cho nàng cầm hài nhi đi mạo hiểm. Dù sao thì, cũng là chuyện tốt. Trần tần gượng cười. Một nụ cười hơi có vẻ khó coi.