"Ta thật sự không cố ý", Bách Lý Dục giải thích.
Nghe hắn giải thích, Dung Hề cho là hắn không nguyện ý, liền vội vàng nói: "Ngươi đã đáp ứng sẽ giúp ta, ta đã cứu ngươi nên bây giờ ngươi cũng phải cứu ta đúng không? Ngươi cũng đã từng nói sẽ đền đáp ta, ngươi chắc sẽ không quên đâu đúng không? Làm người thì phải có chữ tín! Ngươi gián tiếp hại ta thành như này thì ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm!"
Bách Lý Dục đứng lên.
Thân thể thiếu niên còn chưa phát triển xong nên chỉ đứng tới tai Dung Hề, nhưng trong mắt hắn lại có một cổ sức mạnh nào đó làm y cảm thấy y thấp hơn hắn một cái đầu. Dù sao thì cũng đã đứng trước ranh giới sinh tử nên y không thể cúi đầu khuất phục được, sống chết của y đều phụ thuộc vào tên oắt con này!
Vậy nên Dung Hề không thể nào không tuông ra tuyệt chiêu cuối để hạ gục đối phương.
"Nếu như ngươi chịu cứu ta, ta sẽ dạy cho ngươi tu luyện, sẽ dẫn ngươi đi lấy bảo bối, ngươi thấy thế nào? Thật ra ta có một nơi cất giữ rất nhiều bảo bối, nơi đó có rất nhiều bảo bối và pháp khí đủ để cho ngươi dùng cả đời cũng không hết...ngươi bây giờ cũng rất cần mấy thứ này. Tư chất của ngươi lại rất tốt, ta cam đoan sẽ toàn tâm toàn ý dạy ngươi, dạy ngươi kết đan ở trúc cơ, giúp ngươi báo thù rửa hận...được không?"
Dung Hề biết rõ lý lẽ trên đời là không cho người ta lợi ích thì sẽ không ai nguyện ý giúp ngươi, thế nên liền vội vàng nói tiếp: "Ngươi yên tâm, ta vừa mới thăm dò qua, thứ từ trong miệng ngươi chui ra chính là linh lực của Tàn Hồn, hẳn là nó vô ý chui ra, như muối bỏ vô biển mà thôi, sẽ không ảnh hưởng gì đến ngươi...nếu ngươi đồng ý giúp ta, ta cam đoan ngươi sẽ không chịu thiệt, tuyệt đối chỉ có lời mà không có lỗ!"
*Omi: đúng, có lời không lỗ=)), không những có người dạy tu đạo, cho bảo bối và pháp khí, mà còn có hẳn vợ đẹp=)k. Chốt đơn thôi nào Bạch cá chép!*
Miễn cưỡng dụ dỗ một phen, Dung Hề cũng đã tận lực đưa ra điều kiện tốt nhất nhưng y vẫn bất an, lo sợ mà nhìn Bách Lý Dục.
Hiện tại sống chết của y đều đang ở trong tay hắn! Y có thể không lo lắng sao?!
"Nếu ngươi cảm thấy không đủ, ta còn có thể..."
Thiếu niên trước mặt cắt ngang lời Dung Hề: "Đừng nói nữa."
Nghe vậy, Dung Hề liền trầm mặc nói: "Ngươi..."
"Ta chưa từng nói sẽ không giúp huynh", âm thanh thiếu niên trầm thấp mà từ tốn trả lời.
Dung Hề đang chuẩn bị khuyên bảo hắn lần nữa thì ngạc nhiên đến mức chợt thốt lên: "...Hả?"
Thốt lên xong mới kịp phản ứng lại, y vừa mừng vừa sợ hỏi: "Thật sao? Ngươi giúp ta thật sao?"
Thiếu niên gật gật đầu đáp lại, sau đó lại không biết nghĩ đến cái gì, mặt liền đỏ lên.
Quá tốt rồi! Thật là sự quá tốt!
Dung Hề thả trái tim đang lơ lửng của mình xuống, âm điệu nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi, từ ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy cho ngươi tu luyện, chờ khi ngươi luyện đến Kim Đan, ta sẽ dẫn ngươi đi lấy bảo bối, bởi vì cấm chế của bảo bối phải ít nhất Kim Đan kỳ mới có thể mở được."
Dung Hề cho rằng Bách Lý Dục vì nó mới động tâm giúp y.
Bách Lý Dục há miệng định giải thích nhưng cuối cùng vẫn quyết định không nói ra, sau đó mới đáp lại: "Được, thành giao."
Bách Lý Dục nhìn nam nhân trước mặt đang bất an, cặp mắt kia giống như có lưu ly bên trong, nhưng nhìn kỹ thì lại cảm thấy nó giống như đang che giấu sự kinh hoảng của y.
Liên hệ với tác phong làm việc trước kia của Dung Hề, nếu như hắn nói cho y biết hắn sẽ giúp y mà không cần gì thì chắc chắn y sẽ không tin, vì vậy hắn liền đáp ứng để cho y yên tâm.
Lúc này Dung Hề mới coi như thả được tảng đá lớn trong lòng xuống.
Dung Hề cho rằng lần này y chết là cái chắc, nhưng kết quả lại "tuyệt xử phùng sinh"(*), cư nhiên lại tìm ra phương pháp cứu sống chính mình.
*tuyệt xử phùng sinh: tìm được đường sống trong cái chết*
Y một chút cũng không muốn chết!
Thật đáng tiếc vì không thể trực tiếp đem Thượng Cổ Tàn Hồn vào bên trong thần hồn mà chỉ có thể thông qua Bách Lý Dục để tiếp xúc với nó- tiếp xúc với Bách Lý Dục để hút linh lực của Thượng Cổ Tàn Hồn mà tu bổ thần hồn.
Dung Hề tự nhận y đã đưa ra điều kiện cực kỳ ưu đãi, cho nên Bách Lý Dục sẽ không thể nào từ chối y, và khi Bách Lý Dục đồng ý thì đã trực tiếp cho y thêm mười phần tự tin.
Cả hai thỏa thuận xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Thần hồn của Dung Hề bại lộ ở trong không khí, không có chỗ nào ẩn nấp nên cực kỳ yếu đuối, mới ở trong tòa miếu một chút mà đã không chịu nỗi, ánh mắt y nhìn đến khối ngọc rỗng tuếch vì Tàn Hồn đã rời khỏi nên không còn phát quang và bóng bẩy đang nằm ở trên mặt đất kia.
Ngọc bội đó thật ra là một vật chứa, trước kia nó chứa đựng Thượng Cổ Tàn Hồn, nhưng bây giờ Tàn Hồn đã bị Bách Lý Dục ăn mất, bên trong dĩ nhiên sẽ rỗng tuếch và nó hiển nhiên trở thành nơi cư trú tuyệt vời nhất cho Dung Hề bây giờ.
Dung Hề không nói hai lời mà trực tiếp hóa thành một đạo ánh sáng xanh lục chui vào bên trong ngọc bội.
"Tiểu tử, khối ngọc này bây giờ sẽ trở thành nơi tạm trú của bổn tọa, ngươi nhất định phải bảo vệ nó cho tốt, nếu không bổn tọa sẽ hỏi tội ngươi!"
Âm thanh Dung Hề bá đạo thốt ra từ trong khối ngọc, đại khái nó cũng cảm nhận được tâm trạng của y nên liền phát ra ánh sáng xanh lục tràn đầy uy hiếp.
Một khi đã biết Bách Lý Dục sẽ không làm hại mình và còn có thể nhờ hắn trợ giúp, Dung Hề liền thay đổi thần sắc mềm yếu ban nãy, trở về là Dung Hề đức hạnh bá đạo trước đây.
*Omi: Dung ca xấu tính thật đấy, cứ như mèo ý=)) lúc cần thì sẽ nịnh, lúc không cần thì chảnh mèo=)k*
Bách Lý Dục vội vàng đi tới nhặt khối ngọc lên, một mực cung kính đáp: "Xin tiền bối cứ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ khối ngọc này thật tốt."
Lúc trước do bị truy đuổi nên sợi dây của ngọc bội đã bị đứt mất, Bách Lý Dục nhìn xung quanh, thấy có sợi dây đỏ nằm trong cỏ lau liền đi đến nhặt nó lên, hắn muốn đem sợi dây xỏ qua cái khuyên trên ngọc bội.
"Không được nắm bổn tọa!" Dung Hề bất mãn hét lên.
Có thể chứa đựng Thượng Cổ Tàn Hồn thì đây quả thật là một pháp khí tốt. Ngọc bội đem thần hồn y bảo vệ đến chặt chẽ, nhưng lại có một vấn đề nhỏ xảy ra là ngọc bội và y tương thông(*).
*tương thông: mọi người có thể hiểu nó như tâm linh tương thông á, đại loại là Bách Lý Dục làm gì với ngọc bội thì Dung Hề cũng sẽ cảm nhận được*
Bách Lý Dục nắm lấy ngọc bội như trực tiếp nắm lấy y, cảm giác này làm y thập phần khó chịu.
Bách Lý Dục nghe Dung Hề nói liền ngẩn ra, sau đó mới đem ngọc bội đặt trên lòng bàn tay mình.
Bách Lý Dục không nắm nữa làm Dung Hề thoải mái hơn không ít.
Sau đó, Bách Lý Dục liền đem ngọc bội nhét vào trong túi tiền của mình, nhưng do chạy trốn nên nó đã sớm rách rưới như quần áo hắn đang mặc trên người. Túi tiền bị rách một lỗ rất to, Bách Lý Dục vừa để ngọc bội vào bên trong thì ngọc bội liền lập tức rơi ra ngoài thành công chạm đất.
Dung Hề bị rơi xuống đất, chấn động một chút, sau đó liền có chút phẫn nộ hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Dung Hề vừa mới chui vào ngọc bội này nên không dễ chịu lắm, một chút gió thổi qua cũng làm y mẫn cảm vô cùng.
Bách Lý Dục liền vội vàng đem ngọc bội nhặt lên nói: "Xin lỗi, ta không cố ý."
Dung Hề cả giận trả lời lại: "Ngươi cư nhiên đem ta để trong túi tiền của ngươi, ngươi không sợ làm rơi mất ta à?"
Bách Lý Dục suy nghĩ một chút, cảm thấy Dung Hề nói rất có lý liền nâng ngọc bội lên, nghiêm túc nói: "Vậy tiên bối nhẫn nại một chút, ta đem sợi dây đỏ này cột lên khuyên ngọc bội, sau đó đeo trên cổ, được không?"
Dung Hề "hừ" nhẹ một tiếng, không phản đối.
Hiện tại trong hai người, người sợ bị bỏ lại nhất là Dung Hề bởi không có y thì Bách Lý Dục vẫn sống tốt nhưng không có hắn thì y sẽ không thể nào sống được.
Chính vì điều này nên Dung Hề liền co được duỗi được, y sống hơn ba trăm năm, hiểu nhất chính là lòng người có bao nhiêu ác! Nếu ngươi là kẻ yếu thì những người bên cạnh ngươi có thể hóa thành sói, họ sẽ đem ngươi xé đến tan xương nát thịt!
Là con người thì đều chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Dung Hề muốn bày ra bộ dáng mạnh mẽ của chính mình lúc trước, y muốn để thiếu niên luôn sống trong sơn cốc sợ sệt, kính nể y, có như vậy thì y mới có thể nắm giữ được quyền chủ động.
Dung Hề như một kẻ già đời mưu mô xảo quyệt, tự cho mình đã tính toán kỹ lưỡng, nhưng lại không nhân ra bản thân mình chẳng khác gì mèo. Giận dữ lên liền giương nanh múa vuốt, coi chính mình thập phần uy mãnh(uy phong+dũng mãnh), nhưng nếu là người có kinh nghiệm nhìn vào thì liền biết được y chỉ là một con hổ giấy.
Bách Lý Dục đương nhiên sẽ không vạch trần Dung Hề, hắn thuận theo lời y mà bày ra biểu cảm lo sợ đến mặt mày tái mét.
*Omi: Omg, Bách Lý Dục cũng cưng chiều vợ quá ta ơi, kẻ xướng người họa, hợp nhau thật đấy=)). Nhưng cũng phải nói kỹ năng diễn xuất của Bách Lý Dục thật tuyệt vời, xứng đáng đoạt giải Oscar=))*
Bách Lý Dục thấy y không phản đối liền cẩn thận đem sợi dây xỏ qua khuyên ngọc bội, sau đó làm thành dây chuyền đeo lên cổ.
Vị trí của ngọc bội vừa vặn ở ngay tim Bách Lý Dục.
Trong đầu Bách Lý Dục bỗng nhiên thoáng lên một ý nghĩ: ta đem tiền bối đặt vào lòng...
Vừa nghĩ như thế, trái tim cũng đập lên liên hồi.