Tống Thiêm Tài lại không cảm thấy tiểu Dương thị đáng thương. Gieo nhân nào gặt quả đó, nàng trước tự mình thông đồng với Lưu Đại Lương, sau lại khắt khe Lưu Khôn Văn Lưu Khôn Võ, cuối cùng rơi xuống tình trạng này chỉ có thể nói tự làm tự chịu. Lưu Khôn Văn chính là con trai của tỷ tỷ ruột, nàng không phải cũng khắt khe sao? Bị Lưu Khôn Văn Lưu Khôn Võ liên hợp lại hung hăng vả mặt cũng đáng lắm.
Phải biết rằng nhà mẹ đẻ của tiểu Dương thị cũng là nhà ngoại của Lưu Khôn Văn. Nếu như tiểu Dương thị đãi Lưu Khôn Văn thoáng tốt chút thì cũng sẽ không có chuyện phía sau của lão nhị Lưu Khôn Võ. Rốt cuộc, tiểu Dương thị hỏng thanh danh đồng nghĩa với nhà ngoại của Lưu Khôn Văn hỏng thanh danh, Lưu Khôn Văn làm như vậy là chuẩn bị không nhận nhà ngoại.
Chẳng qua Tống Thiêm Tài ngược lại rất bội phục cữu cữu Điền Đại Phú của Lưu Khôn Võ. Luật pháp triều đại đích thứ rõ ràng, nếu muốn phù chính tiểu thiếp, trên cơ bản là không quá khả thi, ở gia đình quan lại thì đó lại càng chỉ là vọng tưởng. Có thể nói một ngày làm thiếp cả đời làm thiếp, bằng không rối loạn đích thứ chắc chắn sẽ phá hỏng huyết mạch truyền thừa.
Nếu như thương hộ bình dân muốn phù chính, thủ tục cũng cực kỳ khắc nghiệt. Nhất định phải được con của chính thê tán thành, đồng thời phải có công văn đồng ý của nhà mẹ đẻ chính thê, cuối cùng tới nha môn xử lý thì mới bắt đầu xem như có hiệu lực. Nhưng dù vậy, ngay cả đứa con do người này sinh lúc làm thiếp cũng không thể so với đứa con sinh lúc làm chính thê, huống chi là con của người vợ trước.
Cho nên, ở triều đại này làm thiếp quả thật không phải lựa chọn gì tốt đẹp, cho dù là nhị phòng quý thiếp thì cũng là thiếp. Trong thôn ít người hiểu biết, huống chi tiểu Dương thị chỉ là một nữ tắc nhân gia, khẳng định là vì cho rằng chỉ cần nhà mẹ đẻ của mình ra công văn là có thể phù chính, lại không nghĩ rằng còn cần thiết phải có công văn của Điền gia. Làm đến quá mức, kết quả là giỏ tre múc nước công dã tràng.
Nghĩ vậy, Tống Thiêm Tài cảm thấy Lưu Khôn Võ tâm cơ thủ đoạn đều đủ, hắn vẫn là quá coi thường vị đường tỷ phu này, có lẽ về sau giao du nhiều hơn cũng không phải chuyện gì xấu. Có tiền cùng nhau kiếm, chỉ cần hợp khẩu vị của hắn, lại không phải người che giấu ác ý, hắn vẫn rất vui lòng có thêm vài người hỗ trợ. Hơn nữa, một hảo hán còn phải có ba người trợ giúp cơ mà, có sẵn người được chọn, hiểu tận gốc rễ, bớt bao nhiêu việc.
Cùng Trần Quế Chi nói chuyện phiếm một hồi, Trần Quế Chi quả nhiên không còn mặt ủ mày chau nữa. Thấy giờ mùi đã qua hơn nửa, nàng bảo Tống Đại Sơn lắp xe bò, kêu Tống Thiêm Tài lấy quà tết chuẩn bị về nhà mẹ đẻ. Vốn dĩ Trần Quế Chi còn định đưa cả Tống Tiểu Bảo qua đó cho nương nhìn nhưng lại bị Tống Thiêm Tài ngăn cản. Lúc này đi còn không biết hai cữu cữu kia có thái độ gì, mang theo trẻ nhỏ quá bất tiện, không nên doạ sợ Tống Tiểu Bảo thì hơn.
Cuối cùng, mẫu tử hai người bèn hướng về phía Trần gia thôn xuất phát.
Nhà mẹ đẻ của Trần Quế Chi ở Trần gia thôn cũng coi như đứng hàng trung đẳng. Trong nhà có hai đệ đệ, lão đại tên Trần Vĩnh Thường, vợ là Lưu Tú Trinh, sinh hai người con trai, trưởng tử Trần Trí Vinh, ấu tử Trần Trí Hoa. Lão nhị tên Trần Vĩnh Nhạc, vợ là Phùng Tứ Phượng, cũng sinh hai trai, lớn tên Trần Trí Phú, nhỏ tên Trần Trí Quý.
Cha mất sớm, chỉ còn lại mẹ già Cao lão thái. Huynh đệ hai người phân gia từ lâu nhưng nhà ở ngay cạnh nhau, cũng cùng dưới một mái hiên. Cao lão thái vốn dĩ theo trưởng tử, vợ lão nhị không thích mẹ chồng giúp nhà lão đại trông con nên cũng đẩy con mình qua đó. Cuối cùng đến khi dưỡng lão, Lưu Tú Trinh mở miệng, Cao lão thái mỗi năm ở một nhà, thay phiên phụng dưỡng.
Sáng sớm mùng hai, Cao lão thái đã ngồi ở trong sân nhìn ra cửa nửa ngày, cuối cùng chỉ chờ được con gái nhỏ, con gái lớn thì lại chẳng thấy bóng dáng. Trần Vĩnh Thường thấy mặt lão nương nhà mình hơi rầu rĩ, trong lòng cũng có chút không vui.
Trần Quế Nguyệt mang theo chồng con tới nhà mẹ đẻ vốn còn nghĩ gặp được đại tỷ Trần Quế Chi, ở trước mặt nương cầu xin khóc lóc một hồi, vừa có thể khiến nương giúp đỡ cầu tình, vừa có thể vứt bỏ hiềm khích với Trần Quế Chi, hòa hảo như lúc ban đầu. Quan trọng nhất là Dương Lệ Nương lúc trở về đã nói, Tống gia bây giờ phát đạt, mỗi bữa đều có thịt ăn, quán trà mỗi ngày kiếm được mấy trăm văn, làm một tháng bằng được với bọn họ làm cả một năm.
Dĩ vãng vào cuối năm, Trần Quế Chi mua đồ tết sẽ luôn đưa một ít qua nhà nàng, thịt khô lương thực đều có, mỗi năm tiết kiệm chút là không cần phải mua thêm gì cả. Có đôi khi nàng lại tới Tống gia ngồi một lúc, tổng cũng có thể lấy được một bộ quần áo Tống Thiêm Tài không còn mặc vừa, trở về sửa nhỏ cho nhi tử mặc cũng rất tốt, ngay cả vải cũng không cần mua. Đến khi ăn tết, Trần Quế Chi thấy vậy thể nào cũng cho nàng thêm ít vải, hết tết nhi tử nàng lại có quần áo mới để mặc.
Nhưng năm nay cái gì cũng không, Trần Quế Nguyệt ngược lại có tới Tống gia một chuyến, nhưng Trần Quế Chi nói chuyện nhàn nhạt. Trong nhà đồ tết ngập tràn, Trần Quế Nguyệt đôi mắt quét mấy lần, lời nói ám chỉ thật nhiều, vậy mà Trần Quế Chi không thèm để ý tới nàng, ngược lại như đang đùa cợt hỏi Trần Quế Nguyệt khi nào cưới dâu, lời trong lời ngoài chính là Dương Tống hai nhà khác biệt, Tống gia không nợ Dương gia, cũng không tính toán tiếp tục cứu tế nàng.
Đã nói tới tận mức này, Trần Quế Nguyệt da mặt có dày đến đâu cũng không dám tiếp tục mở miệng, lần đầu tiên tới cửa Tống gia tay không mà về. Biết đã đắc tội tỷ quá mức, trong lòng nàng chột dạ. Cả nhà chồng và nhà mẹ đẻ cũng chỉ có cửa thân thích này là giúp đỡ được nàng, bây giờ người ta lại không phản ứng nàng, về sau nhi tử đi học cưới vợ ai giúp nàng?
Vì việc này, nàng đã đánh con gái lớn một trận nên thân. Nhưng người cũng đã đắc tội, nàng chỉ có thể nghĩ cách khiến Trần Quế Chi nguôi giận. Mắt thấy Tống gia ngày càng rực rỡ, mà nhà mình lại đang ở thời kì mấu chốt, dù thế nào cũng không thể để cửa thân này cứ như vậy cắt đứt, vì thế mới tới nhà mẹ đẻ cầu tình. Đại tỷ nàng hiếu thuận nương, đối đãi với hai đệ đệ cũng tốt, có bọn họ giúp nàng nói chuyện, đại tỷ hẳn sẽ không tiện không cho nàng mặt mũi.
Cho nên sáng sớm mùng hai, nàng đã cùng chồng con tới nhà mẹ đẻ, còn phá lệ chuẩn bị đầy đủ tứ lễ, mua mấy hộp điểm tâm cho Cao lão thái.
Nhưng tới nhà mẹ đẻ, nàng lại phát hiện không phải như vậy. Đại tỷ nàng sáng mùng hai căn bản không trở về. Nhìn vẻ mặt vừa tức giận vừa xấu hổ của hai huynh đệ, Trần Quế Nguyệt hiểu ra, huynh đệ nhà mẹ đẻ nàng cũng chẳng biết đã làm gì đắc tội đại tỷ.
Trần Quế Nguyệt cảm thấy mình đã tìm được nguyên nhân khiến Trần Quế Chi lần này phát giận lớn như vậy, hoá ra đều là bị huynh đệ nhà mẹ đẻ liên lụy. Sớm biết nhà mẹ đẻ không dùng được, nàng sẽ không đến mức mua nhiều đồ như vậy tới đây. Phải biết rằng cuối năm vừa rồi không có Trần Quế Chi trợ cấp, nhà nàng thiếu đi không ít nước béo, còn phải tiêu mất một số tiền. Trần Quế Nguyệt sắc mặt khó coi, lập tức muốn xách đồ trở về. nhưng hai đứa em dâu này cũng không phải là ăn chay, sớm đã cất đồ vào trong nhà.
Nếu đã không lấy lại được, Trần Quế Nguyệt bèn tính toán ăn cho lại vốn. Giữa trưa trên bàn có món ăn mặn nào, nàng đều gắp cho chồng và con trai đầy bát. Kết quả, mâm cũng không dư lại cái gì. Cả nhà Trần Vĩnh Thường và Trần Vĩnh Nhạc luôn ăn chung với nhau, cũng không chia bàn nam nữ.
Trần Quế Nguyệt gắp hết thức ăn mặn đi rồi, mấy đứa nhỏ Trần gia thấy vậy trên mặt lập tức rầu rĩ không vui. Hai đứa nhà lão đại coi như đã lớn, sẽ không nói thẳng ra, đứa nhỏ nhất nhà lão nhị qua tết mới mười tuổi, bởi vì nhỏ nhất trong nhà, được cưng chiều nhất nên tính tình tương đối bá đạo. Thấy không có thức ăn mặn, nó lập tức không ăn, gân cổ lên đòi thịt với nương.
Phùng Tứ Phượng cũng không phải ăn chay, chỉ có ả chiếm tiện nghi của người khác, nào có chuyện để người khác chiếm tiện nghi? Ả lập tức tiến lên động tay với chính con mình, dùng lực rất nhẹ, miệng lại mắng: "Thằng nhãi ranh, thức ăn mặn là để cho ngươi ăn ư? Đây đều là cho khách ăn, thèm thịt như vậy chẳng lẽ là mấy đời chưa được ăn thịt chắc. Dám ở đây khiến lão nương mất mặt xấu hổ, không sợ người chê cười sao?"
Tết nhất, tiểu tôn tử khóc lóc om sòm, nhị tức phụ chỉ cây dâu mắng cây hòe, Cao lão thái cũng không còn tâm tư ăn uống. Nhưng bà cũng biết không thể ngăn cản Phùng Tứ Phượng, bằng không, trong nhà khẳng định sẽ phải đại náo một hồi, đến lúc đó một nhà tiểu nữ nhi càng thêm khó coi.
Trần Vĩnh Thường và Trần Vĩnh Nhạc cũng không thích Trần Quế Nguyệt làm bộ làm tịch, cứ như chưa được ăn thịt bao giờ vậy. Nhưng người tới là khách, bọn họ cũng không dám nói cái gì.
Tất cả người trong phòng đều nghe thấy tiếng mắng của Phùng Tứ Phượng, Dương Bách Toàn mặt nín đỏ bừng, nhìn cái bát chất đầy thịt cũng ăn không vô nữa. Trần Quế Nguyệt không ngờ Phùng Tứ Phượng lại không cho nàng mặt mũi như vậy, nhiều năm sống bần cùng đã khiến nàng trở nên cực kì đanh đá. Ngày thường ở nhà mẹ đẻ không dám phát tác, nhưng hôm nay đầu tiên là mất trắng tiền, lại biết được mình có thể là bị giận chó đánh mèo, Trần Quế Nguyệt đã sớm nghẹn lửa giận. Không nghĩ tới ăn miếng thịt thôi cũng không yên, nàng lập tức ném bay đôi đũa nói: "Con trai, đừng ăn nữa, mau đi thôi, bữa cơm này của Trần gia chúng ta ăn không nổi. Chỉ ăn nhiều mấy miếng thịt đã bị người mắng chửi, còn ăn cái gì nữa. Nếu như đãi khách, nhà ai lại chẳng ra sức mời mọc khách nhân ăn thịt? Lúc nhận quà tết thì động tác nhanh lắm, kết quả nấu một bữa tiệc toàn chay như vậy, ta chọn thịt cũng bị lườm cháy mặt, lại còn phải nghe mắng."
Lời này vừa ra, Trần Vĩnh Thường và Trần Vĩnh Nhạc mặt mũi đều mất hết. Bị tỷ tỷ đã xuất giá nói như vậy, truyền ra ngoài, nhà bọn họ còn không phải bị chê cười lớn. Phùng Tứ Phượng lại giống như tìm được cửa phát tiết, lập tức quay đầu xẵng giọng nói: "Đúng vậy, tỷ muội xuất giá nhà ai về nhà lại không mang vài thứ cho cháu trai cháu gái thơm miệng. Nhưng tiểu cô cô như ngươi lại không một lần từng mang. Làm sao? Năm nay khó được một lần mang quà tết liền lên mặt? Ta đánh con ta, ngươi làm sao phải ném đũa? Thật sự có năng lực thì đừng có cướp thịt với trẻ con. Đệ đệ ngươi không có bản lĩnh, không thể thịt cá chiêu đãi ngươi. Ngươi ghét bỏ thì đừng ăn đừng động vào. Ai muốn có một cô em chồng như ngươi, suốt ngày chỉ vào không ra, vắt cổ chày ra nước, ai làm thân thích với ngươi kẻ đó xui xẻo."
Phùng Tứ Phượng cũng đang tức đây. Đại cô tử Trần Quế Chi năm nào cũng đều đưa đồ tết qua, không nhiều lắm nhưng lại đủ làm mấy bữa tiệc. Ả mỗi năm còn có thể trộm lấy một ít mang về nhà mẹ đẻ, chỉ vì cái này, ở nhà mẹ đẻ ả mới có thêm vài phần thể diện. Nhưng năm nay chờ mãi đến 28 tháng chạp cũng chưa thấy bóng đại cô tử đâu, càng đừng nói đến đồ tết. Cuối năm hàng hoá vốn đắt, bọn họ cũng chỉ mua mấy cân để đãi khách, trẻ con trong nhà đều thèm thịt. Cái cô em chồng này nghèo kiết hủ lậu, mỗi năm chỉ hận không thể moi hết đồ từ Trần gia đi. Nếu không phải hai chị em dâu bọn họ nhìn chằm chằm, tiền phòng thân của Cao lão thái e sớm đã bị nàng lừa đi rồi.
Người lớn đến vậy rồi còn tranh ăn với trẻ con, đây là việc mà con người sẽ làm ư? Còn cả đại cô tử nữa, còn không phải là không cho vay tiền sao? Đương gia nhà mình còn có hai đứa nhỏ phải nuôi, ả đành không thể thông cảm. Bày đặt giận dỗi, một đám đều làm mình làm mẩy, còn ai cho bọn họ sống nữa?
Trần Quế Nguyệt lập tức đi ra sân, đến cổng lớn lập tức ngồi bệt mông xuống, vỗ đùi lớn tiếng gào: "Cái số ta sao nó khổ thế này! Tết nhất cùng đương gia đưa con trai con gái đến thăm nương, ở nhà mẹ đẻ dến cả bữa cơm cũng ăn không nổi, bị em dâu nhà mẹ đẻ chỉ vào mũi mắng. Quả nhiên cô nương gả ra ngoài chính là bát nước hất đi, một người khác họ cũng có thể giày xéo. Cha ơi, ngươi đi sớm, không nhìn thấy con gái ngươi ở nhà nén giận nuốt tủi hờn. Quả là khinh người quá mức."
Trần Quế Nguyệt vừa gào, người Trần gia thôn đang ở nhà ăn cơm đều chạy ra xem. Mùng hai là ngày con gái con rể dìu già dắt trẻ tới chúc tết, vừa lúc là thời điểm nhiều người nhất. Nghe thấy có người khóc nháo, đều cùng một cái thôn, ai lại không ra nhìn một cái xem chuyện gì đang xảy ra. Rất nhanh Trần gia đã bị bao vây bởi một đám người.
Phần lớn người ở đây đều là con gái đã xuất giá, nghe Trần Quế Nguyệt khóc gào như vậy, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy chua xót theo. Bởi vậy, mọi người ngược lại chỉ chỉ trỏ trỏ Trần gia quá không quy củ. Cao lão thái thấy vậy tức đến suýt ngất xỉu.
Nhìn hai nhi tử còn chưa hiểu rõ tình huống, bà lập tức nói với Phùng Tứ Phượng: "Các ngươi còn không mau kéo Quế Nguyệt vào. Bốn đứa nhỏ trong nhà đều còn chưa bàn hôn sự đâu, các ngươi còn muốn cưới dâu nữa không? Hôm nay khuê nữ xuất giá về nhà thăm bố mẹ, thôn nào cũng có, đây là muốn truyền thanh danh đanh đá của các ngươi ra khắp các thôn ư? Về sau chờ khi không thể cưới dâu, xem các ngươi có thể thế nào."
Cao lão thái vừa nói vậy, Trần Vĩnh Thường và Trần Vĩnh Nhạc lập tức đi ra ngoài kéo Trần Quế Nguyệt vào nhà. Trần Quế Nguyệt sao có thể dễ dàng như vậy đã bỏ qua? Mấy năm vừa rồi các em dâu không một ai cho nàng sắc mặt tốt, lần này nếu không nháo cho bọn họ sợ, bọn họ có khi còn tưởng rằng nàng vô dụng, chỉ biết phó mặc bọn họ tùy ý khi dễ cơ đấy.
Trần Vĩnh Nhạc thấy mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, Trần Quế Nguyệt lại không thuận theo không chịu buông tha, trong lòng sinh giận lập tức vào nhà kéo Phùng Tứ Phượng ra đây xin lỗi Trần Quế Nguyệt. Phùng Tứ Phượng đâu chịu thấp đầu, chết cũng không mở miệng. Trần Quế Nguyệt nháo càng thêm lợi hại, Trần Vĩnh Nhạc nghiến răng cho một cái tát, Phùng Tứ Phượng bị đánh đến ngơ ngẩn.
Nhìn ánh mắt đắc ý của Trần Quế Nguyệt và mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ mình, trước mắt ả tối sầm lập tức hôn mê bất tỉnh. Mọi người kinh ngạc nhìn. Trần Quế Nguyệt cho rằng Phùng Tứ Phượng giả vờ, còn định mắng thêm vài câu. Nhưng chưa kịp dứt mồm, Trần Vĩnh Nhạc cảm thấy không thích hợp, xoay người lại thấy Phùng Tứ Phượng mặt trắng bệch, bèn nhanh chóng bế người vào nhà.
Mọi người ở Trần gia lúc này mới nhớ tới Phùng Tứ Phượng có bệnh tim đập nhanh, đây cũng là nguyên nhân khiến ngày thường mọi người không dám làm gì ả. Bằng không nếu ả ta thật sự xảy ra chuyện gì, ai cũng không gánh nổi một cái mạng người. Cao lão thái lập tức sai người đi mời đại phu, Trần Quế Nguyệt thấy không chiếm được chỗ tốt, lập tức kéo theo chồng con trộm rời đi.
Lúc Tống Thiêm Tài đánh xe bò đưa Trần Quế Chi tới Trần gia, đại phu cũng vừa mới rời khỏi. Phùng Tứ Phượng đã tỉnh, nhưng mồm thì liên tục mắng chửi người, lôi Trần gia từ trên xuống dưới đều mắng một lượt, trọng điểm là mắng hai cô tử Trần Quế Nguyệt và Trần Quế Chi.
Tống Thiêm Tài vừa mới vào cửa đã nghe thấy Phùng Tứ Phượng đang mắng hăng say: "Trần gia các ngươi khi dễ người, cô nương xuất giá từng người một đều có thể ở nhà mẹ đẻ tác oai tác quái. Đại cô tử thì cứ như người chết, biết nhà mẹ đẻ nhiều trẻ nhỏ, chi tiêu nhiều lại chẳng muốn phụ một chút nào, chính mình trải qua ngày lành liền quên mất huynh đệ, cũng không nhìn xem không có nhà mẹ đẻ nàng còn có thể vững vàng được như vậy không? Không lương tâm như vậy còn trách chúng ta không cho nàng mượn tiền. Chỉ bằng nàng như thế, ta kể cả có nhiều tiền đến đâu cũng sẽ không cho nàng lấy một xu. Tiểu cô tử......"
Trần Quế Chi cũng nghe được những lời này, tay xách theo đồ vật, giận đến mức mặt trắng bệch.