Đi từ viện kiểm sát ra, Thời Mông ngồi lên xe của Giang Tuyết, đi về nhà cô.
“Chị nấu canh giò heo cho em rồi.” Giang Tuyết vừa lái xe vừa nói, “Ăn gì bổ nấy, về đến nhà thì ăn luôn một bát.”
Trong một thời gian ngắn hai lần nghe được chữ “nhà”, Thời Mông có chút không kịp phản ứng, vô thức đáp: “Không cần phiền phức vậy đâu, em ở mấy hôm rồi sẽ đi.”
Giang Tuyết sững sờ: “Đi? Đi đâu?”
“Rời khỏi Phong thành.” Thời Mông nói, “Đến nơi khác thăm thú.” “Thế nhưng tay em vẫn chưa khỏe.”
“Hồi phục chấn thương thì ở đâu cũng được.” “Vậy em không học nghiên cứu sinh tiếp à?”
“Em đã nói chuyện với thầy Mã, sau này sẽ trao đổi bằng bưu kiện.”
“Tiền thì sao? Cổ phần thì em không chịu lấy, mà hiện tại không thể vẽ tranh…”
“Em bán xe rồi, còn một số tác phẩm nữa, xin nhờ chị Tuyết xử lý nốt giúp em.”
Hiển nhiên là Thời Mông đã lên kế hoạch hẳn hoi, Giang Tuyết không biết hỏi gì thêm, cả buổi không nói, mãi sau mới làu bàu: “Hóa ra em vốn không định hỏi ý kiến chị, chỉ báo một tiếng cho chị biết thôi chứ gì.”
Này là không vui rồi. Thời Mông thở ra một hơi: “Chị Tuyết, em không thể giúp chị kiếm tiền được nữa.”
Giang Tuyết nguýt cậu một cái: “Em nghĩ chị đối xử tốt với em là vì em kiếm tiền giúp chị á hả?”
“Em biết không phải như vậy.” Thời Mông rũ mắt, “Thế nhưng thật sự là em đã…”
—— Đã không còn mong đợi, về bất cứ người nào, về bất cứ chuyện gì.
“Rồi rồi, em biết là được.” Giang Tuyết biết quá rõ cậu muốn nói gì, sợ cậu nói ra miệng thật, vội vàng đổi chủ đề, “Không ở Phong thành cũng tốt, chỗ này ô nhiễm môi trường quá nghiêm trọng, thế em muốn đi đến đâu?”
Thời Mông lắc đầu: “Vẫn chưa nghĩ ra.”
“Vậy chi bằng đến Tầm thành đi, quê chị.” Giang Tuyết đề cử, “Phong cảnh tươi đẹp không khí trong lành, thích hợp để dưỡng bệnh.”
Thời Mông chớp mắt mấy cái, quay đầu lại nhìn Giang Tuyết.
“Nhìn chị làm gì?” Giang Tuyết hùng hồn, “Chị cũng làm vì chính mình thôi, vừa hay chị có mua căn hộ ở đó, lúc đầu định để dưỡng lão, giờ cho em thuê theo giá trị trường nhé, em có muốn hay không?”
Vốn dĩ Thời Mông không có ý định làm phiền Giang Tuyết nữa.
Trong khoảng thời gian cậu nằm viện, Giang Tuyết bận trước bận sau lo cho cậu, trừ lúc về nhà lấy quần áo thì gần như không rời khỏi bệnh viện, còn theo cậu vào cục cảnh sát điều tra, không thể nói là không khổ cực.
Tuy rằng Thời Mông không quá hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhưng cậu không thích quấy rầy cuộc sống của người khác, theo lý thuyết thì giờ đã xuất viện, không nên tiếp tục làm phiền Giang Tuyết, nhưng tính tình Giang Tuyết mạnh mẽ, lại quá nhiệt tình, vừa về đến nhà là mở ảnh với video ra cho Thời Mông xem, hỏi cậu có hài lòng hay không.
“Một cửa một sân, nam bắc thông suốt, ánh sáng tốt, công trình phúc lợi xung quanh đầy đủ không thiếu gì, với lại không ồn ào như trong nội thành… Mà trang thiết bị cũng đắt tiền lắm nhé, những món đồ trang trí nhỏ xinh này là chị tự chọn đấy, còn cả tranh em vẽ nữa… Đi ra ngoài vài bước là bãi sông, gần gũi với thiên nhiên, dù là đi bộ hay là vẽ cảnh vật cũng tiện.”
Giang Tuyết như dân môi giới bất động sản liều mạng tranh công, khen căn hộ này 360 độ không góc chết vài lượt, khiến Thời Mông muốn từ chối mà không tìm được lý do.
Quả thực cậu cũng đang muốn tìm một nơi như vậy, yên tĩnh, không ai quấy rầy, không cần cái gọi là ý nghĩa, thế là có thể sống lay lắt chẳng có mục đích gì.
Thấy Thời Mông cảm thấy hứng thú với căn hộ này, Giang Tuyết tung đòn sát thủ: “Với lại em cũng biết chị bận bịu bao nhiêu mà đúng không, trừ phi về hưu dưỡng lão thật thì bình thường đâu có ở đó được.”
Điều này Thời Mông biết rõ ràng. Huống chi ngoại trừ công việc, gần đây Giang Tuyết còn xác định quan hệ người yêu với Cao Lạc Thành, trừ ngày lễ ngày tết ra thì không có lúc nào chạy về Tầm thành.
“Em cứ yên tâm.” Giang Tuyết nhạy bén phát hiện được lo lắng của Thời Mông, giơ hai tay lên chứng minh trong sạch, “Đàn ông có thể đổi nhưng bạn bè không thể phản bội, giả sử chị với ổng kết hôn thật thì cũng đừng hòng cho ổng cơ hội mật báo với tên họ Phó kia!”
Lo nghĩ cuối cùng được giải trừ, đích đến tiếp theo của Thời Mông được xác định như thế.
Mấy ngày sau đó được dùng để chuẩn bị hành trang.
Thật ra cũng không có gì nhiều, Thời Mông không định về nhà họ Thời cũng không định về nhà họ Phó lấy hành lý, Giang Tuyết quả quyết đặt mua cho cậu mấy bộ quần áo mùa thu, lại bớt thời giờ lên mạng tìm đồ điện gia dụng, mua cho căn hộ dưỡng lão ở Tầm thành máy xử lý rác, máy rửa bát, robot quét rác và các thiết bị gia dụng tân tiến khác.
Thời Mông bày tỏ không cần thiết: “Tay của em vẫn có thể làm việc được.”
Giang Tuyết nhấc ngón trỏ lên lắc lắc: “Không liên quan đến việc em có làm được hay không, chị chỉ muốn làm một chủ cho thuê có tâm, để khách trọ chỉ việc kéo va li vào ở.”
Thế là khi mảnh lá cây đầu tiên lìa cành, chỉ trong vòng một đêm người Phong thành đã được đón mùa thu, Thời Mông chuẩn bị xuất phát.
Trước khi đi, Giang Tuyết đưa điện thoại cho cậu: “Của em, sửa xong rồi, thấy em không muốn liên lạc với mấy người kia nên lúc trước tạm thời không đưa cho em.”
Là chiếc điện thoại Thời Mông dùng trước kia, lần cuối cùng dùng nó là trong cơn mưa rào bên ngoài nhà kho bỏ hoang nào đó vùng ngoại thành.
Do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Giang Tuyết bĩu môi: “Có việc mới gọi điện thoại cho chị đúng không? Giờ không có việc gì cũng phải gọi cho chị, nghe rõ chưa?”
Thời Mông đáp ứng, bấm vào nút mở nguồn, mở máy xong đang định bỏ vào túi, chợt điện thoại vang lên rất đúng lúc.
Tưởng là người nào đó không thức thời gọi tới, Giang Tuyết lại gần nhìn, thấy trên giao diện cuộc gọi tới là hai chữ “thầy Tôn”, cô cau mày nói: “Ông ta tìm em làm gì?”
Thời Mông lắc đầu, bày tỏ không biết.
Chuông reo rất lâu, sau khi tự động ngắt lại kiên nhẫn gọi lại, cuối cùng thì Thời Mông vẫn nghe máy.
Thời gian trò chuyện không quá mấy giây, sau khi cúp máy, vẻ mặt Thời Mông có chút mờ mịt.
“Sao vậy?” Giang Tuyết hỏi.
Sững sờ cả buổi, mãi sau Thời Mông mới trả lời: “Dương Ấu Lan, tự sát.”
Chuyện phải bắt đầu kể từ lúc Lý Bích Hạm tìm tới tận cửa.
Trong mắt người ngoài, bà chỉ là một chính thất đến trước mặt tiểu tam mà chồng bao nuôi bên ngoài để ra oai phủ đầu, người biết chuyện thì cũng chỉ cho rằng bà đi đòi một lời giải thích, tiện thể phát tiết oán khí ứ đọng bao năm.
Ai ngờ hôm đó trước khi đi Lý Bích Hạm có chuẩn bị đầy đủ, trong túi có bút ghi âm, cài camera cỡ nhỏ ở miệng túi xách, ghi lại toàn bộ quá trình cãi lộn với Dương Ấu Lan hôm đó, quay trở về lập tức tìm luật sư, kiện thẳng lên tòa án.
Thời Hoài Diệc không đồng ý với việc này: “Đã bao năm trôi qua giờ còn lôi lên làm gì?”
Lý Bích Hạm cười lạnh: “Đều là con trai của ông nên đương nhiên ông cảm thấy không cần thiết. Thế nhưng Mông Mông là tôi đẻ ra, nhất định tôi phải làm chủ cho nó.”
“Bà có hỏi qua nó chưa? Nó cần bà làm chủ không?” Thời Hoài Diệc khuyên nhủ, “Hơn 20 năm rồi, căn bản là chuyện này không truy cứu ngọn nguồn được đâu, tôi thấy chi bằng rút đơn kiện đi, bên Tư Hủy cũng tìm vài luật sư giỏi biện hộ cho nó. Chuyện này đã náo loạn khó coi lắm rồi, bà muốn người Phong thành xem nhà họ Thời chúng ta là trò cười à?”
Nhìn người đàn ông trong đầu toàn là “gia đình hòa thuận”, Lý Bích Hạm cảm thấy trái tim rét buốt chưa từng thấy.
“Việc này không cần hỏi ai, tôi làm mẹ, những gì cần làm thì phải làm.” Bà tuyên bố chắc nịch, “Tư Hủy phạm sai lầm thì phải gánh chịu trách nhiệm, về phần ân oán hơn 20 năm trước có thể trả lại công bằng cho tôi hay không, đó là việc của tôi, không liên quan gì đến ông.”
Từ lúc đó Lý Bích Hạm tiếp tục điều tra chuyện năm đó, một mặt khởi tố một mặt thu thập chứng cứ.
May mắn là, chuyện xảy ra đã lâu mà không bị lộ, đầu tiên là bởi vì không có ai hoài nghi, thứ hai là bởi có người cố tình giấu diếm, bây giờ làm theo cách y hệt là phát hiện được rất nhiều manh mối có ích.
Ví dụ như năm đó dù có chung một bệnh viện, nhưng bằng sức một mình Dương Ấu Lan thì quả thực không thể nào tráo đổi hai đứa bé mới sinh mà thần không biết quỷ không hai như thế được, và khi cái tên của người được coi là “Hộ hoa sứ giả” của bà – Tôn Nhạn Phong cũng xông vào tầm mắt, mọi người không ngạc nhiên chút nào.
Ngay cả Giang Tuyết cũng cung cấp tin tức trong quá trình điều tra, cô nói lúc sự kiện ăn trộm tranh bùng nổ, Tôn Nhạn Phong từng xác nhận phong cách vẽ của Thời Mông và Thời Mộc giống nhau, cố ý dẫn dắt dư luận để mọi người nghĩ rằng Thời Mông ganh tỵ tài hoa của Thời Mộc nên mới làm ra chuyện đó.
Lý Bích Hạm thế đơn lực bạc, sau có nhà họ Phó chủ động hỗ trợ tham dự điều tra, đến khi họ tìm tới Tôn Nhạn Phong, người này đang canh chừng trong nhà Dương Ấu Lan, như biết họ đến với mục đích gì, bảo họ chờ ở ngoài một lát, nói rằng nấu cháo xong sẽ đi tự thú.
Tôn Nhạn Phong gom hết trách nhiệm lên người mình, nói rằng chuyện tráo đổi hai đứa bé là ý đồ của một mình ông ta.
“Ấu Lan không được học hành đến nơi đến chốn, sau khi theo Thời Hoài Diệc thì cũng chỉ một lòng muốn được làm phu nhân chính thức của y, tiếc là Thời Hoài Diệc chưa từng nghiêm túc với cô ấy. Sau này cô ấy sảy thai, lại mang bầu Mộc Mộc, tôi thấy cô ấy cả ngày lấy nước mắt rửa mặt lo con mình sống không tốt, nên mới nảy sinh ý định tráo đổi.”
Dù rằng Phó Tuyên Liệu nghe xong nổi trận lôi đình nhưng anh không đánh mất lý trí: “Tôi biết thầy muốn dồn hết tội lỗi lên người mình, thế nhưng lên tòa thì chỉ nói đếnchứng cứ, thầy coi chừng không bảo vệ được bà ấy mà còn mang tội danh bao che.”
Bị hỏi đến chuyện liên quan đến 《Diễm》, Tôn Nhạn Phong vẫn mang giọng điệu nhàn nhạt như cũ: “Hai người đều là học trò của tôi, khi được
hỏi, tôi chỉ có thể trả lời thành thật là phong cách vẽ của cả hai thực sự tương đồng.”
Lộ vẻ ỷ vào Thời Mộc không còn trên đời, không có chứng cứ, muốn nói sao thì nói.
Phó Tuyên Liệu hỏi: “Chữ ký trên bức tranh là sau này thêm vào? Vết mực khác với bức tranh.”
Ánh mắt Tôn Nhạn Phong hơi trốn tránh, đến lúc nhận ra mình đang bị bẫy, nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh: “Nếu bức tranh đó đã hỏng mất thì có truy cứu nữa cũng không có kết quả. Tôi cũng thương Mông
Mông, không thì sao phải đưa ảnh của nó cho các người, những năm qua tôi đối xử với nó như thế nào, các người hỏi nó là biết.”
“Đối xử với nó như thế nào?” Lý Bích Hạm hỏi lại, “Ông nối giáo cho giặc biến đổi cuộc đời của nó, ông cho rằng tội nghiệt sâu nặng đến thế thì chỉ cần sau này đền bù là có thể xí xóa?”
Tôn Nhạn Phong trầm mặc không nói.
Đối mặt với người hại mình hơn 20 năm, tất nhiên là cảm xúc của Lý Bích Hạm không thể nào ổn định được. Bà bước lên nhìn Tôn Nhạn Phong đầy căm thù, hỏi ông ta gánh sao nổi tiếng thầy mà Thời Mông gọi, hỏi ông ta nửa đêm tỉnh mộng có sợ ác quỷ đày đọa hay không.
“Bảo sao ông lại để tâm ông đối xử tốt với Thời Mông như vậy, ngay cả Thời Hoài Diệc cũng không biết trong việc này có một chân của ông, còn tưởng ông có ân với nhà họ Thời.” Lý Bích Hạm giận quá hóa cười, “Có ân? Rõ ràng là lấy oán báo ân, ông và Dương Ấu Lan thực sự đang so kè xem ai là loại người lòng lang dạ sói hơn đấy hả.”
Tôn Nhạn Phong lại cất tiếng giải thích thay Dương Ấu Lan, nói thật ra bà ta rất thương Thời Mông, tuy nói năng chua ngoa nhưng khẩu xà tâm phật, nghe mà Lý Bích Hạm nghiến răng nghiến lợi: “Lúc đến nhà họ Thời, Thời Mông gầy gò đến mức nào chẳng lẽ tôi không nhìn thấy? Chính ả ta đã từng nói hận sao Mông Mông không chết đi!”
Chính là vào lúc này, Dương Ấu Lan tự sát.
Một tiếng dao rơi xuống đất leng keng, Tôn Nhạn Phong nghe thấy vội vàng đi vào trong phòng, thấy Dương Ấu Lan với một cánh tay rũ xuống bên giường, trên mặt đất là một vũng máu, dọa ông ta sợ hết hồn vía không còn bình tĩnh như trước, vội vàng bế người đến bệnh viện gần nhất.
Tất cả mọi người ở đây đều đi theo, không phải là lo lắng Dương Ấu Lan chết hay sống, mà sợ bà ta cứ thế chết đi, không kịp nhận lấy những trừng phạt đáng có.
Cho nên lúc Thời Mông tới bệnh viện, mọi người rất kinh ngạc, bao gồm cả Dương Ấu Lan vừa mới được cấp cứu đang nằm trên giường bệnh.
Thật ra cậu không tới đây để gặp ai, mà chỉ là nghe nói chuyện này xảy ra, cảm thấy mình rất muốn đến xem.
Cậu không để ý đến Lý Bích Hạm chào đón mình, không chia ánh mắt cho Phó Tuyên Liệu đứng bên cạnh, cũng không hỏi vì sao Tôn Nhạn
Phong lại gọi điện cho mình, mà là bước thong thả đến bên giường, cúi đầu nhìn thoáng qua mu bàn tay ghim kim truyền của Dương Ấu Lan.
Khô gầy, yếu ớt, khiến cậu không khỏi nhớ tới năm đó Thời Mộc bị bệnh, bà từng cầu xin cậu mau cứu Thời Mộc, mà sau khi Thời Mộc chết lại khóc lóc nguyền rủa cậu “Tại sao người chết không phải là mày”.
Sau khi bà đưa cậu về nhà họ Thời, còn không ngừng nhắc nhở cậu phải gọi Thời Mộc là “anh trai”, nhưng lại tùy tiện trút giận lên cậu vào ngày giỗ của Thời Mộc vì không thể tới trước mộ tế bái.
Đồng thời nhớ lại, lần cùng nhau gói sủi cảo vào năm trước, dáng vẻ bà đứng nhìn cậu trong gió thu ảm đạm vào đêm trước sinh nhật, ngày còn bé trong căn nhà dột mưa ở ngoại ô, bà từng đắp cho cậu tấm chăn dày, chườm nóng đôi bàn tay lạnh cóng của cậu trong đêm đông buốt giá.
Sự dịu dàng ngẫu nhiên, và sự lạnh lùng hung ác chiếm hầu hết thời gian.
Bây giờ bà rơi vào kết cục này, Thời Mông tưởng rằng mình sẽ vui sướng, sẽ ngửa mặt lên trời cười to bà ta đáng đời, nhưng khi tận mắt chứng kiến dáng vẻ chật vật của bà, trong lòng Thời Mông lại bình lặng như nước đọng, không khơi dậy nổi chút bọt sóng nào.
Cậu không có tâm tư hỏi thăm nguyên nhân bà ta tự sát, dù sao thì cũng không liên quan gì đến cậu.
“Mày… cũng đến đây cười nhạo tao?” Dương Ấu Lan vẫn không thay đổi gì cả, vẫn là sắc mặt cay nghiệt kia, “Mày đi đi, mày đừng nhìn nữa, đi hưởng sung sướng với cha mẹ ruột giàu có của mày đi!”
Thời Mông quay đầu đi, và thế là không nhìn thấy được vành mắt đỏ lên của bà ta.
Cái nên xác nhận đã xác nhận xong, cậu đã không còn lưu luyến gì với thế giới này nữa, cái nơi mà dường như tất cả mọi người đều mắc nợ cậu, đều tha thiết nhìn cậu, khát vọng cơ hội được đền bù.
Đến dưới lầu, Lý Bích Hạm đuổi theo, lấy trong túi ra một hộp giữ ấm nhỏ.
“Mẹ… à không, dì nấu canh cho con, có lợi cho việc hồi phục sau gãy xương, hôm nay mới có thời gian rảnh để nấu, ban đầu dì định tự mình đưa tới cho con.”
Trông bà có chút dè dặt, nhưng ánh mắt nóng bỏng khi nhìn về phía Thời Mông lại khiến người ta không thể ngó lơ.
Bà nói: “Dù con có tin hay không, chuyện bức tranh 5 năm về trước, quả thực dì không biết rõ tình hình.”
Năm đó tuy Lý Bích Hạm oán con mình chết sớm, mà con người khác vẫn sống tốt, nhưng bà chưa từng nảy sinh tâm địa độc ác gì, giáo dưỡng và ranh giới đạo đức cuối cùng không cho phép bà làm chuyện trái lương tâm.
“Mặt khác, hẳn là vị Giang tiểu thư kia đã truyền đạt giúp dì.” Dường như biết Thời Mông muốn rời đi, Lý Bích Hạm nói ngắn gọn, “Gần đây đang xử lý chút chuyện, đợi khi kết thúc, sẽ đi cùng với con.”
Sau đó không nói gì nữa, nhét hộp giữ ấm vào ngực Thời Mông.
Mở cửa lên xe, Giang Tuyết nhìn thấy đồ trên tay Thời Mông, đoán được là ai cho, cô thở phào.
“Cũng là canh giò heo hả?” Cô vừa khởi động xe vừa hỏi, “Lát nữa cho chị nếm thử một ngụm nhé, chắc chắn là ngon hơn canh chị nấu.”
Thời Mông không đáp, để hộp giữ ấm lên đầu gối, lòng bàn tay sờ thấy có một chút gì đó nhô ra, rũ mắt xuống nhìn, là một con thỏ nhỏ được vẽ trên vách hộp.
Cậu biết con thỏ này, hồi còn nhỏ khi vừa tới nhà họ Thời, mỗi ngày làm bài tập xong là cậu sẽ vùi trong phòng xem bộ phim hoạt hình có nhân vật chính là chú thỏ ấy.
Dễ nhận thấy chiếc hộp giữ ấm này vừa được mua, trên nắp có khắc chữ “Mông” theo thể Sấu Kim (*), chứng minh chuyên được dùng cho cậu.
(*) Sấu Kim là thể chữ do Tống Huy Tông (chữ Hán: 宋 徽宗
, 2/11/1082 – 4/6/1135), vị thứ tám của triều đại Bắc Tống trong lịch sử Trung Quốc nghĩ ra. “Sấu kim thể” hay “Sấu kim thư” (瘦金體
/瘦金书
), một kiểu viết chữ trong nghệ thuật thư pháp. Nó có tên gọi là “Sấukim thể” vì trên thực tế, kiểu viết của Huy Tông thanh mảnh tương tựnhư sợi vàng.Thời Mông cúi đầu nhìn hồi lâu, làm bộ không phát hiện phía sau có một chiếc xe quen thuộc đi theo.
Giang Tuyết cũng phát hiện, nhìn kính chiếu hậu mấy lần: “Anh ta không định cướp em đi đấy chứ?”
Cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió, xe của Phó Tuyên Liệu dừng ở cửa tiểu khu nhà bọn họ, bất động ven đường.
Khi lên nhà, điện thoại trong túi rung lên, tay trái Thời Mông xách hộp giữ ấm không rảnh, đến nhà Giang Tuyết thì cũng quên, mãi đến tối trước khi ngủ nhìn giờ mới chú ý có tin nhắn chưa đọc.
Người gửi tin nhắn được lưu trong điện thoại là “001”, nội dung chỉ có 2 chữ ——
Xin lỗi.001 đại biểu cho vị trí thứ nhất, người quan trọng nhất, bởi vậy tin nhắn này khiến Thời Mông ngừng thở theo phản xạ.
Nhưng cũng chỉ vài giây, cậu rời khỏi giao diện, để điện thoại qua một bên.
Ước chừng 3 phút sau, cậu lại sờ soạng cầm điện thoại lên, mở danh bạ, xóa ba chữ số “001” đi, số điện thoại hiển thị trực tiếp, sau đó tìm tòi cả buổi, kéo nó vào danh sách đen.
Tuần cuối cùng của tháng 9, Thời Mông chuyển vào nhà mới ở Tầm thành.
Trước khi đi còn đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, tay phải vẫn phải quấn băng vải cố định. Cậu không cho Giang Tuyết đi theo, may mà không nhiều đồ, một buổi chiều là sắp xếp xong, buổi tối đứng trên ban công của phòng ngủ tầng hai, mặc cho gió mang hơi ẩm phả vào mặt, Thời Mông hít sâu một hơi, tựa như từ trong ra ngoài đều sáng bừng hẳn lên.
Thật ra mấy ngày đầu không quá quen thuộc, nhất là buổi sáng thức giấc bên cạnh không có người, cũng không sờ thấy chiếc áo len theo cậu rất nhiều năm kia, khó tránh khỏi có chút không quen.
Về sau giá vẽ đặt mua được gửi đến, trước khi ngủ Thời Mông thử luyện tập kí họa bằng tay trái, để thân thể trở nên mệt nhọc, chất lượng giấc ngủ sẽ khá hơn chút.
Bỗng nhiên có rất nhiều thời gian, Thời Mông bắt đầu học nấu cơm.
Tuy rằng cậu biết nấu, nhưng vẫn biết không thể so sánh hạng xoàng xĩnh với thành thạo điêu luyện, bây giờ cậu không còn sốt ruột chạy theo kết quả nữa, mà bắt đầu theo đuổi những thứ khác ngoài việc lấp đầy dạ dày, chẳng hạn như màu sắc, hương vị và độ tinh tế.
Có đôi lúc làm được cả một bàn đồ ăn thơm ngon, phản ứng đầu tiên của Thời Mông không phải là cầm đũa lên ăn, mà là xách bàn vẽ tới, kí họa một bức, sau đó mới chậm rãi thưởng thức.
Tóm lại, con người luôn phải giữ cho bản thân mình bận lu bù.
Kiện hàng của Lý Bích Hạm được gửi tới vào lúc cậu gần như đã thích ứng được với cuộc sống mới.
Thời Mông biết hành tung của mình sớm muộn sẽ bị phát hiện, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, cho nên sau khi nhìn thấy tên người gửi, cậu cố tình bỏ đó không khui ra.
Chỉ hai ba ngày sau, lại thêm một gói hàng nữa.
Thời Mông để tụi nó ở trên kệ đồ chỗ cửa trước, ngày nào đi qua cũng nhìn thấy. Một buổi tối nào đó xuống dưới nhà rót nước, cuối cùng Thời Mông không nhịn được, kẹp chúng trong khuỷu tay mang lên lầu.
Thật ra bên trong không có thứ gì đặc biệt, trừ một gói hạt giống hoa gì đó trông giống những con bọ, một túi thịt bò khô hồi bé cậu thích ăn ra, chỉ có thêm 2 lá thư.
Trước khi trở thành phu nhân toàn chức, Lý Bích Hạm từng là một giáo viên Ngữ văn, chữ viết thanh tú xinh đẹp, đọc lên cũng rất có mỹ cảm.
Ở phần mở đầu mỗi lá thư bà sẽ viết “Thấy chữ là như gặp người”, sau đó kể cho Thời Mông nghe những chuyện vụn vặt trong cuộc sống gần đây, giọng điệu quen thuộc như một người bạn cũ đã quen biết lâu năm, nhưng vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, không hối thúc hỏi bao giờ Thời Mông về Phong thành, chỉ tán gẫu chút chuyện nhà, nói cho cậu biết “Hoa cúc trong sân nhà đã nở”, và còn có “Dì đã nộp đơn ly hôn, ít lâu nữa sẽ giống như con, khôi phục sự tự do.”
Từ trong thư Thời Mông biết được hạt giống hoa trông kỳ quặc này có thể mọc thành cúc vạn thọ vào năm sau, cậu không thích lãng phí, vừa hay ngoài sân có một khoảnh đất trống khá lớn, cậu tìm một cái xẻng nhỏ, vùi tụi nó xuống đất mùn.
Thời điểm lá thư thứ ba được gửi đến, vừa hay Thời Mông nhận được tin tức từ Giang Tuyết.
“Cái người tên Thời cái gì Hủy ấy, hôm nay phiên tòa xét xử diễn ra, nói là ít nhất phải phán tù 5 năm. Còn có Dương gì gì Lan với Tôn Nhạn Phong quỷ gì ấy, cũng bị bắt cùng nhau, khi đó ông bố hờ của em mới biết họ Tôn kia cũng tham dự vào chuyện năm đó, thuê người đánh lão ta một trận, thế là cũng vướng theo, quả là vui chết đi được!”
Như đang nghe chuyện của người khác, ngoài miệng Thời Mông “à” một tiếng, trong đầu lại nghĩ những chuyện khác.
Đêm nay cậu ngủ không ngon, lúc tỉnh giấc ngoài trời vẫn tối đen.
Cậu xuống giường, bật đèn lên, mở lá thư hôm nay nhận được.
Giấy viết thư màu vàng nhạt, mang một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái của đầu thu. Lý Bích Hạm vẫn như thường, kể chút chuyện vặt, chuyện ly hôn thì chỉ dùng đôi ba câu nhắc sơ qua, vì liên quan đến vấn đề phân chia tài sản phức tạp nên có vẻ không quá thuận lợi.
Nhưng hình như bà cũng không lo lắng, cuối thư bà nói:
Dì không tin số mệnh luân hồi, nhưng dì tin những thứ vốn nên thuộc về mình, một ngày nào đó sẽ quay trở lại với dì.Thuộc về mình… dường như có cảm ứng, Thời Mông đọc nhẩm trong bụng.
Nhưng vào lúc này, dưới lầu vang lên tiếng gõ cửa.
Mới qua 11 giờ khuya, Thời Mông rón rén xuống dưới nhà, đi tới cạnh cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo, quá tối, không nhìn thấy gì cả.
Còn người bên ngoài thì đã biết cậu đang ở sau cửa ra vào, lên tiếng: “Vẫn chưa ngủ à? Tôi nhìn thấy đèn trên lầu sáng.”
Thời Mông bị thanh âm xuất hiện bất thình lình này dọa cho giật lùi, vô ý đụng phải đống thùng giấy để gần cửa, gây ra một loạt tiếng động ồn ào.
Suy đoán được nghiệm chứng, người ngoài cửa bật cười, thanh âm trầm thấp nặng trĩu, là tần suất mà Thời Mông từng yêu tha thiết.
Anh không bảo Thời Mông mở cửa, cũng không nói vì sao tìm được chỗ này, mà trước tiên nói rõ ý đồ đến đây.
“Sau đó tôi đã suy nghĩ, xin lỗi thì phải trực tiếp mới gọi là có thành ý.” Anh nói, “Hơn nữa một tiếng đồng hồ sau chính là thứ bảy, nếu không chạy xe suốt đêm để tới đây vậy sẽ lại bỏ lỡ một tuần lễ.”