Mùa Đông Này Có Anh

Chương 11: Công tác




Sau đó, hai người nói chuyện với nhau đến tận khuya. Nói chung là câu chuyện của hai người cũng chỉ ôn lại chút chuyện cũ, thảo luận về kinh doanh và nói hướng đi sắp tới cho nhau. Mặc dù cả hai người không có mục đích giống nhau nhưng hai người vẫn sẽ giúp nhau. Mục đích của cô là trở thành nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới. Còn của anh là muốn công ty của mình gây dựng mạnh nhất thế giới. Hai người có mục đích khác nhau như vậy.

Liệu cuộc sống sau này sẽ ra sao? Chỉ có ông trời mới biết được. Tương lai không ai biết trước được điều gì cả. Và hai người hiện tại chỉ cần cố gắng cùng nhau là được. Cả hai đều muốn vươn tầm thế giới. Như vậy thì công sức và cả thời gian dành cho công việc đó nhiều hơn.

...Sáng hôm sau...

Ngọc Nhi dậy khá muộn bởi vì hôm qua ngủ hơi muộn. Cô mệt mỏi lết thân xác đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Cô đi xuống dưới nhà thì chỉ thấy mẩu giấy ở bàn.

Cô cũng mở ra xem “ Chào con gái yêu nhé! Bố mẹ đi công tác nước ngoài 2 tháng. Con ở nhà tự chăm sóc bản thân nghe chưa. Mẹ có kêu Đình Du để ý đến con đó. Con ở nhà ăn uống đầy đủ đừng ngược đãi bản thân nhé! Yêu con. “

Sau khi đọc xong thì trong lòng cô nghĩ ' bố mẹ lại đi chơi chứ công tác gì. Lần nào đi chơi chẳng nói đi công tác. Nhưng mọi lần đi có 1 tháng thôi. Lần này tận 2 tháng mình có chút lo lắng '.

Sau đó cô cũng không nghĩ nhiều nữa mà chạy ra cửa để đi làm. Mới mở cửa cô đã thấy anh đứng trước cổng đợi mình.

Cô cũng đi ra rồi nói:

“Hôm nay mày đến đón tao sao?“.

Đình Du cũng không phủ định mà gật đầu: .



“Bố mẹ mày bảo với tao là chăm sóc mày. Còn bảo tao là đến đón mày đi làm hằng ngày nữa“.

Cô cũng gật đầu vì đã quá hiểu cái tính bố mẹ mình. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào.

Sau khi cô ổn định rồi Đình Du nói:

“Bố mẹ mày cũng thật là… Mày là con gái mà để ở nhà một mình như vậy sao được. Hay tao qua ở với mày nhé?“.

Cô nhìn anh rồi nói:

“Mày chỉ có cơ hội là giỏi thôi. Nhưng mà ở thì cũng được thôi. Chỉ cần mày nấu ăn cho tao hằng ngày là được“.

Anh cười rồi nói:

“Chuyện này đơn giản. À, đây là đồ ăn trưa của mày đó nhé. Đừng có mà để lại đồ ăn thừa đó“.

Vừa nói anh vừa đưa cho cô một hộp đồ ăn. Cô cũng chẳng ngần ngại gì mà nhận lấy. Hai người cũng không nói gì nữa mà bật nhạc nghe.

...Một lúc sau...



Cuối cùng đã đến công ty, cô thì đi lên trước còn anh thì xuống dưới cất xe. Dù sao thì cũng khá thoải mái vì mang danh 'bạn thân'. Không biết là có thể như vậy được bao lâu nhưng mà cứ giấu trước đã.

Cô vừa bước vào văn phòng thì nghe thấy tiếng lùm xùm. Thì ra là chị ngồi cùng cô và trưởng phòng to tiếng với nhau. Chị ngồi cùng cô tên là Minh Thư.

Chị Minh Thư nói lớn:

“Chị sao có thể làm ăn như vậy? Làm việc cũng phải cẩn thận một chút chứ? Khách hàng của em mà chị đưa cho con nhỏ đó là sao?“.

Chị Dương nhíu mày:

“Ăn nói hẳn hoi một chút đi. Do em ấy lấy dự án đó trước chứ sao. Cô làm như cô làm nhanh lắm đó. Cô cũng chưa đủ trình làm cái dự án đó mà đòi“.

Minh Thư thấy vậy rất tức giận:

“Sao chị có thể nói như vậy? Dự án là do tay em tìm tại sao chị lại đưa công sức của em cho người khác là sao?“.

Chị Dương thở hắt ra một hơi rồi nói:

“Nói từ nãy vẫn không hiểu tiếng người sao? Em kiếm được dự án thì công ty cũng đã có lợi nhuận cho người kiếm. Người làm chỉ cao hơn một chút thôi. Với cái trình độ của em thì chắc chắn dự án thất bại ngay lập tức“.