Mùa Đông Này Có Anh

Chương 2: Chờ đợi




Với tiến độ làm việc hăng say, tích cực của cô thì công cuộc chạy deadline thành công mỹ mãn. Xong khi làm việc xong thì cũng đã đến giờ ăn trưa. Cô đang tính đứng dậy thì Thanh Hà chạy ra phía chỗ cô rồi chạm vào vai cô.

Cái giọng vừa ngọt ngọt vừa hùng hổ vang lên:

“Này Ngọc Nhi, hôm nay tao sẽ bao mày ăn trưa. Mày muốn ăn cái gì thì ăn, tao sẽ trả tiền“.

Cô không tin vào mắt mình người mà đang đứng trước mặt cô đây là Thanh Hà. Cô phải dụi mắt đi mấy lần thì mới có thể tiếp nhận được cái thông tin này.

Thanh Hà lườm nguýt cô rồi nói:

“Mày làm như rằng tao keo kiệt, bủn xỉn đến nỗi không bao giờ bao mày một bữa ăn ý. Do hôm nay tao có chuyện vui nên mới mời mày ăn thôi. Không thì còn lâu tao mới mời mày“.

Cô xua tay cười cười nói:

“Sao? Hôm nay cô nương lại có chuyện vui sao? Chuyện gì mà khiến mày bao tao ăn vậy? Kể tao nghe cái coi“.

Thanh Hà khoanh tay trước ngực dõng dạc tuyên bố:

“Từ hôm nay trở đi tao đã không còn ế nữa rồi. Tao mới có người yêu mới, anh ấy lại rất hợp gu tao. Chịu được cái tính trẻ con với giận dỗi vô cớ của tao nữa“.



Cô có chút bất ngờ, bởi cái tính đó của Thanh Hà nên có biết bao nhiêu người yêu cũ đằng sau. Yêu nhau chẳng bao giờ qua một buổi tối cả. Vậy mà hôm nay nó lại hùng hổ tuyên bố như vậy thì chắc đã trải qua một buổi tối rồi. Cô cũng lấy làm vui mừng cho nó thôi.

Cô cười nhẹ rồi đáp:

“Chúc mừng Thanh Hà nhà ta có người yêu nha. Bây giờ không thể nào mà than ế nữa rồi nhớ“.

Thanh Hà cười rồi nói tiếp:

“Hì hì, bọn tao tính là tối nay sẽ đi hẹn hò. Tao có chút sợ vì cái tính của tao quá“.

Cô vỗ vai nó rồi nói:

“Nó yêu mày thật lòng thì chắc chắn sẽ chịu đựng được thôi. Nhưng mà mày cũng nên biết tiết chế lại một chút“.

Nó gật đầu rồi kéo cô xuống căn tin của công ty. Hai đứa ngồi gọi đồ ăn, thức uống. Cô lại nhớ hắn rồi, lại nhớ nụ cười của hắn, nhớ hơi ấm của hắn. Cô không biết bao giờ Đình Du mới về nước nữa. Cô cũng đã đợi nó 5 năm thanh xuân rồi. Nó tính để cô đợi đến cuối đời hay sao.

Trong ánh mắt cô lộ rõ sự buồn rầu đến khó tả. 5 năm nay, lúc nào cô cũng nhớ tới hắn. Lúc nào cũng suy nghĩ rằng liệu nó có nhớ đến mình hay không? Có nôn nóng muốn về nước để gặp cô hay không? Những câu hỏi luôn xuất hiện trong đầu cô nhưng vẫn chưa có lời giải đáp.

Thanh Hà thấy ánh mắt của cô lộ rõ sự buồn rầu thì cũng đã đoán ra được rằng là cô đang tương tư ai rồi.

Nó lên tiếng trêu đùa:



“Lại nhớ đến thanh niên đã bắt mày đợi 5 năm rồi sao? Lúc nào cũng thấy mày nhớ nhưng đã chắc gì người ta đã nhớ mày. Mà tao chẳng hiểu tại sao nữa. Rõ ràng hai đứa mày chưa xác định quan hệ yêu đương mà lại đợi chờ nhau trong vô vọng như vậy. Liệu thanh xuân của mày có đáng cho mối tình này không?“.

Cô cười rồi đáp:

“Tình cảm mà, làm sao mà biết trước được. Tao với nó đã giao ước với nhau là sẽ đợi nhau. Mặc dù chưa xác định mối quan hệ nhưng cả hai đứa đã ngầm coi nhau là người yêu rồi. Thanh xuân con gái đúng là rất ngắn. Tình yêu đầu đời đương nhiên sẽ đáng với thanh xuân bỏ ra rồi. Dù sao hai bọn tao còn là thanh mai trúc mã. Lớn lên cùng nhau, chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn. Bảo không có một chút tình cảm nào thì là nói dối đấy“.

Thanh Hà thở hắt một hơi rồi tiếp lời cô:

“Một mảnh tình cảm chưa biết đi đâu về đâu. Vậy mà mày vẫn đợi trong vòng 5 năm. Tao cũng chẳng hiểu mày lấy cái ý chí đó ở đâu ra. Tao cũng không hiểu tên đó có gì mà mày đợi lâu như vậy“.

Cô cười nhẹ rồi nói:

“Dù sao cũng là chuyện tình cảm mà. Làm sao mà nói ra được cơ chứ. Muốn nói ra cũng khó, không phải cứ thích là được“.

Thanh Hà thấy mọi chuyện đi khá xa nên kéo lại:

“Thôi được rồi, chuyện đó là việc của mày tao không quan tâm. Dù sao mày muốn đợi hay không thì tuỳ mày thôi“.

Nói xong thì đồ ăn cũng ra nên hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Trong đầu cô cũng không biết bản thân mình lấy cái gì để đợi nữa. Chắc là do lời hứa hoặc có lẽ là cô yêu Đình Du sâu đậm lắm rồi.