Chị My thấy thế thì vứt một đống ảnh xuống dưới sàn. Chị Dương cũng nhặt lên xem thì tá hoả phát hiện ra người trong bức ảnh dáng y hệt mình. Lúc này, chị Dương cảm thấy thực sự rất khó hiểu. Rõ là hôm nay chị Dương đâu có sang phòng thiết kế đồ hoạ để làm gì đâu.
Chị My thấy mặt của chị Dương như thế thì lên tiếng:
“Sao? Có bằng chứng hẳn hoi rồi vẫn không thừa nhận à? Đây là những tấm hình mà một nhân viên trong phòng tôi chụp được đấy. Mọi lần có thể không có bằng chứng thì chị chối là không làm. Nhưng hôm nay có bằng chứng chị không thể chối cãi được đâu“.
Mọi người trong văn phòng cũng bàn tán với nhau. Cô thì vẫn không thể tin được. Tính cách của chị Dương ai cũng biết. Chị ấy đâu có chơi mấy cái trò tiểu nhân này. Nếu chị ấy muốn giành thì chắc chắn phòng thiết kế đồ họa không có đủ trình. Chị ấy có đủ kinh nghiệm và kiến thức để có thể kéo khách hàng đó về bên mình. Đâu cần phải làm mấy cái trò tiểu nhân này.
Chị My thấy chị Dương không nói được thì lại nói:
“Sao lại câm như hến thế? Không phải là vừa nãy chị mạnh miệng lắm sao? Sao bây giờ lại khép nép rồi? Đúng là lòng dạ con người mà. Cái gì cũng có thể làm được để đạt được mục đích của mình“.
Chị Dương lúc này mới nói:
“Đóng giả cũng tinh vi đấy. Cô nói xem ai ở trong văn phòng cô đóng giả tôi vậy? Muốn lật đổ tôi thì cô nên về tu thêm ngàn kiếp nữa đi“.
Lúc này, chị My thấy thế thì tâm lí không vững lên bắt đầu hoảng. Chị My lắp bắp nói:
“Chị vừa ăn cướp vừa la làng à? Tôi cần gì phải tự huỷ đi dự án của phòng mình. Chị nói mà chẳng có căn cứ gì cả“.
Chị Dương thấy điệu bộ lắp bắp của chị My thì nói:
“Sao thế? Tâm lí không vững sao? Vậy để tôi hỏi cô một câu này? Nhân viên của phòng cô chụp được tôi lúc mấy giờ?“.
Chị My nghe vậy thì khuôn mặt đã bắt đầu hoảng. Lỡ như cô ta không đoán trúng thì bị lật ngược lại thì sao?
Trong đầu cô ta nhớ được rằng chị Dương rất hay đi làm sớm nên nói:
“Lúc tầm 6 giờ sáng“.
Lúc này, Thanh Hà đập bàn đứng dậy nói lớn:
“Nói láo. Lúc 6 giờ chị ấy vẫn đi ăn với tôi ở quán ăn gần công ty mà. Nếu không tin thì có thể ra hỏi chủ quán ở đó. Vậy theo lời chị My đây thì là đang có ý chị Dương có thuật phân thân. Nên một người ăn với tôi và một người đi phá dự án của phòng chị sao?“.
Lúc này, chị My đã thật sự hoảng loạn rồi. Ai đời đi hại người ta lại gật ông đập lưng ông chứ.Thấy mọi chuyện đã được giải quyết xong thì chị Dương cũng chẳng chấp gì cái loại người như này.
Nên là đã nói:
“Lần sau, có muốn đi hại người ta thì tìm hiểu cho kĩ một chút. Đi hại mà gặp cảnh gậy ông đập lưng ông như này thì sớm có ngày bị hội đồng đấy. Giờ tôi cũng chẳng muốn truy cứu nữa để làm gì. Cô về phòng làm việc đi“.
Thấy chị Dương tha cho mình nên cô ta cũng chạy thật nhanh về phòng của mình.
Thanh Hà bất mãn nói:
“Sao chị lại tha cho ả ta dễ dàng vậy chứ? Nếu như tin này bị lộ ra ngoài không phải là đã ảnh hưởng đến nhân phẩm của chị hay sao? Phải em là em đánh cho cô ta nhừ tử rồi“.
Lúc này, cô lên tiếng nói:
“Đúng là suy nghĩ của đứa trẻ con mà. Một điều nhịn chín điều lành. Nếu như chuyện này được loan ra ngoài thì chẳng phải họ phải ca ngợi nhân phẩm của chị Dương sao? Nếu như chị Dương ra tay đánh cô ta thì khác nào cùng vai với tiểu nhân“.