Mùa Đông Này Có Anh

Chương 22: Tiền?




Sau 30 phút đi bộ thì cô mới trở về được đến ngôi nhà của mình. Hôm nay ngôi nhà đó không có ai chờ đợi cô trở về. Căn nhà đã có chút lạnh lẽo hơn khi không có hơi ấm của gia đình.

Cô bước vào nhà bằng sự mệt mỏi của đôi chân. Sức lực hôm nay của cô đã cạn kiệt rồi. Cô vừa ngả lưng xuống dưới sofa thì có người gọi tới. Vậy mà lại là anh.

Nội dung

_ Bé con, em về đến nhà chưa vậy?

_ Rồi ạ. Em vừa về đến nhà xong. Có chuyện gì vậy?

_ Có chuyện thì mới có thể gọi điện cho em sao?

_ Không phải, mà anh nhiều việc như vậy. Gọi điện làm tốn thời gian của anh thôi.

_ Không tốn. Mà công việc ở công ty đó có nhiều lắm không?

_ Nó nhiều hơn cả chữ nhiều luôn ý. Cứ 1 phút là tài liệu bay thẳng vào mail. Hơi tốn sức để mà làm việc. Dù sao thì vẫn cứ gọi là ổn định.

_ Xin lỗi em vì công việc nhiều như vậy mà đẩy cho em nhé. Anh chỉ muốn đưa cho em công ty của mình mà lại quên mất là công ty còn nhiều việc.

_ Không sao đâu, công việc cũng tương đối ổn. Chỉ là nó hơi nhiều một chút thôi.

_ À em cứ gửi qua cho các phòng làm ý. Ai dám trái ý thì cứ bảo anh. Anh đưa em công ty là để bản thân em sẽ không bị bắt nạt. Nếu mà trong 1 tháng mà có hợp đồng lớn ý. Bắt buộc để em đi thì thái độ của khách không ổn thì cứ huỷ bỏ cái hợp đồng đó đi. Ai bảo bắt nạt em cơ chứ.

_ Anh bất chấp quá vậy?



_ Bởi vì anh yêu em, thương em nên không muốn em bị chịu bất cứ tổn thương nào. Mà thôi, em đi ăn cơm đi. Giờ này cũng khá muộn rồi. Anh làm việc đây. Bye em.

_ Dạ bye anh.

Sau đó hai người cũng tắt điện thoại đi. Cô cũng nghe lời anh mà ăn thêm một chút gì nữa. Dù cô đã ăn trước đó nhưng mà sự mệt mỏi đã khiến cô ăn nhiều thêm. Cô đi lên phòng của mình rồi tìm quần áo để tắm.

Hôm nay có vẻ như cô mệt mỏi hơn rất nhiều. Cô tắm xong thì đi ra làm việc tiếp. Cô nghĩ rằng bản thân mình là người đứng đầu nên phải có trách nhiệm đối với công việc của mình. Nên là cô đã dốc hết sức mình vào trong những tài liệu.

…23 giờ…

Cô đang chuẩn bị đi ngủ thì lại có cuộc điện thoại. Lần này không phải là anh mà là bố mẹ cô.

Nội dung

_ Con ngủ chưa vậy?

_ Chưa ạ. Bố gọi con có chuyện gì vậy ạ?

_ Bố mẹ có rất nhiều công việc ở đây nên công ty nhà mình ở đó thì con chuẩn bị tinh thần tiếp quản công ty đi. Thằng Đình Du nói cho bố biết là con đang tiếp quản công ty bên đó của thằng bé. Bố biết rằng con sẽ rất mệt nên đã thuê cho con một thư ký riêng rồi. Khoảng tầm 2 ngày sau thì họ sẽ đến với lịch trình kín kha khá. Con ở đó phải mạnh giỏi đó nha. Bố có việc nên chỉ nói được vậy thôi. Con có muốn nói gì đó không?

_ Con nhớ bố mẹ.

_ Con gái ngoan, 2 tháng sau bố mẹ sẽ về và mua quà cho con. Con ở nhà phải thật mạnh giỏi đó nha. Bố có việc rồi, bố tắt đây.

Sau khi nói xong thì bố cô cũng tắt điện thoại đi. Cô bây giờ mới nhận ra một điều rằng. Mọi người đều luôn theo đuổi đồng tiền. Nhưng họ đã quên mất rằng người thân yêu bên cạnh họ thì cần thời gian bạn bên họ chứ không phải tiền bạc. Tiền bạc có thể mua được tất cả mọi thứ. Nhưng không thể nào mua được hạnh phúc và tình cảm…