Mùa Đông Này Có Anh

Chương 27: Mất trí nhớ




Anh nghe xong thì cứ như sét đánh ngang tai vậy. Có lẽ anh tự trách bản thân mình rất nhiều vì tại anh thì cô mới đi một mình. Tại anh mà cô mới xảy ra chuyện như vậy. Nếu như anh đi thì mọi chuyện có khác chăng? Hay vẫn sẽ thành ra như vậy? Không ai có thể biết được vì điều này sẽ không bao giờ xảy ra được nữa.

Sau khi bác sĩ đi, anh ngồi cạnh giường cô rồi cầm tay cô. Chị Dương thấy vậy thì cũng chỉ biết thở dài ngao ngán và có chút tò mò không biết cô dậy thì cô sẽ quên đi điều gì. Trong lòng của chị Dương luôn cầu nguyện cô có thể bình an bước qua chuyện này.

…2 tiếng sau…

Cô tỉnh dậy sau hai tiếng anh và chị Dương chờ đợi ở giường bệnh. Thấy cô dậy, mặt của hai người mừng hiện hết ra ngoài mặt. Cô ngơ ngác nhìn hai người mà không hiểu tại sao mình lại nằm đây.

Lúc này, anh thấy khuôn mặt ngơ ngác của cô như vậy thì đành lên tiếng trước:

“Em có đói không? Em muốn ăn cái gì không để tao mua luôn cho”.

Cô nhìn mặt anh mà càng ngơ ngác và khó hiểu hơn. Cô nghiên đầu rồi bắt đầu nói:

“Tôi và anh có quen nhau sao? Tại sao tôi lại ở đây thế này?”.

Anh nghe xong thì khuôn mặt chợt dừng lại, vậy mà cô lại không nhớ đến anh. Chị Dương thấy vậy thì cũng đẩy nhẹ anh sang chỗ khác mà bắt đầu hỏi cô chuyện:

“Em thực sự không nhớ gì sao? Vậy em có nhớ chuyện gì đã xảy ra không? Còn nhớ được bản thân mình là ai không đấy?”.

Cô bất lực nhìn chị Dương mà cũng thở dài nói:

“Em làm sao quên được bản thân chứ chị Dương à. Với em chỉ còn nhớ đến đoạn em đi từ đường từ công viên đến nhà thôi chị ạ. Mà người đàn ông này là ai đây chị?”.

Cô nói xong thì cũng quay ra nhìn anh rồi nghiêng đầu tự hiểu không biết đây là ai. Chị Dương cũng quay ra nhìn anh mà chỉ biết lắc đầu bất lực. Trong đầu anh có rất nhiều câu hỏi ở trong đầu. Vì sao cô lại quên anh được? Tại sao lại là anh mà không phải bất kì ai khác? Có phải anh đã làm điều gì khiến cô trở nên như vậy không? Những câu hỏi mà không có lời giải đáp khiến lòng anh trở nên khó chịu hơn bao giờ hết.



Chị Dương thấy anh như vậy thì cũng đành lên tiếng:

“Em thực sự không nhớ sao? Du vừa là bạn thuở nhỏ vừa là người yêu của em mà. Em nói như thế làm nó xịt keo cứng nhắc ở kia rồi kìa”.

Cô quay ra nhìn anh với ánh mắt ngây thơ rồi cầm lấy tay anh nói:

“Xin lỗi anh nhiều, thực sự em không nhớ gì hết nên mới vậy thôi. Anh đừng có buồn với suy nghĩ gì nhiều nha”.

Ánh mắt long lanh của cô khiến anh nguôi ngoai cơn khó chịu đi phần nào đó. Anh cũng mỉm cười rồi nói với cô:

“Được rồi, không sao đâu mà. Bây giờ em muốn ăn cái gì để anh đi mua nào?”.

Thấy anh chịu nói chuyện với mình thì cô cũng cười tươi rồi nói:

“Anh mua gì thì em ăn nấy với mua một chút hoa quả ăn cho đỡ buồn mồm nữa”.

Sau đó, Du gật đầu rồi giao cô cho chị Dương để chạy đi mua đồ ăn. Chị Dương thấy thế liền bảo cô ngủ một giấc cho tinh thần thoải mái. Còn mình thì cũng gọi điện cho mấy đứa trong phòng thiết kế thời trang tan làm sớm.

…Một lúc sau…

Anh quay về với cháo thịt bằm, hoa quả tráng miệng và mấy chai nước trên tay. Vừa bước vào trong phòng thì thấy cô ngủ ngon như vậy cũng không muốn đánh thức mà để thức ăn qua một bên.

Chị Dương thấy anh về rồi thì cũng xin phép về trước vì còn gia đình ở nhà đang đợi. Du cũng gật đầu đồng ý rồi lấy điện thoại ra gọi thư kí mang xe đến bệnh viện hai người đang ở. Trong thời gian đó thì anh cũng chỉ biết nhìn cô mà thôi.