Mùa Đông Này Có Anh

Chương 37: Đi xa




Bốn người thở dài chán nản không ai nói gì với nhau cả.

…Tua, một tháng sau…

Mọi chuyện lúc này đã ổn hơn, bố mẹ anh cũng đồng ý cho anh lấy Linh. Còn cô thì quyết định đi du học để giải tỏa chuyện buồn này.



Nếu nói trong một tháng nay cô không buồn thì là nói điêu. Nhưng mà cô luôn giữ trong lòng mà không tâm sự với bất kì ai cả. Ở ngoài với mọi người thì cười nói vui vẻ và tỏ rằng mình không làm sao cả. Nhưng khi ở một mình thì cô chỉ muốn cuộn tròn lại một góc, nghe một bản nhạc buồn rồi nhìn vô định một chỗ nào đó để hồi tưởng lại năm tháng đã qua.

Hôm nay là ngày cô đi du học nước ngoài. Bố mẹ cô cũng rất buồn nhưng mà đây cũng là quyết định của cô nên cũng không dám ngăn cấm. Và họ biết được rằng cô cần rời xa nơi này để thoát khỏi cái câu chuyện đau lòng này. Bố mẹ anh cũng ở sân bay để đưa cô ra nước ngoài.

Chưa đến giờ nhưng mẹ của anh đã rơm rớm nước mắt:

“Con đi nhớ giữ gìn sức khỏe đó nha. Ở bên đó có chuyện gì khó khăn thì cứ gọi về rồi dì giúp cho. Mặc dù, không có duyên làm mẹ con dâu thì chúng ta vẫn có thể làm mẹ con nuôi”.

Mẹ cô thấy thế thì trưng bộ mặt khó hiểu nhìn mẹ anh:

“Ụa tính ra con gái tao đi tao còn chưa khóc mà cái mặt của mày bắt đầu rơm rớm nước mắt rồi. Có cất ngay cái bản mặt giả tạo đó đi không. Dòng thứ khùng điên, làm như con bé chết đến nơi không bằng mà khóc với chả lóc”.

Cô cũng chỉ biết cười trừ bất lực thôi chứ làm sao can thiệp được với hai bà mẹ này. Cô nắm tay hai người mẹ của mình rồi nói:

“Con biết hai người đều có cách thể hiện tình cảm khác nhau. Và hay tranh chấp tới những thứ nhỏ nhất. Nhưng con luôn tin cả hai đều lo lắng cho con đúng không? Giờ hai người đừng lo lắng cho con quá. Đến nơi con sẽ gọi điện cho hai người đầu tiên luôn”.

Cô cười rạng rỡ để hai người mẹ của mình bớt lo lắng phần nào. Mẹ cô thấy vậy cũng đành thở dài mà không nói gì nữa. Cô nhìn hai người bố của mình. Hai người trước nay cũng không nói gì nhiều cả. Nhưng cô luôn biết rằng cô có làm gì đi chăng nữa họ cũng sẽ ủng hộ mà thôi.

Cô nhìn bố mẹ mình rồi nói:

“Con đi rồi thì bố mẹ phải giữ gìn sức khỏe đó nha. Cũng sắp đến giờ rồi, con đi chuẩn bị một chút nữa rồi lên máy bay. Bố mẹ đi về làm việc đi ạ”.

Nói xong thì mẹ cô gật đầu rồi lôi mẹ anh đang lau nước mắt đi. Còn cô thì cũng không dám tỏ vẻ yếu đuối mà đi vào trong chuẩn bị vài thứ.

Sau khi cô đã lên máy bay thì vô tình va vào một anh chàng nào đó.

Vừa vội vã nhặt đồ lên vừa cất tiếng xin lỗi:

“A thật sự xin lỗi, không biết là anh có bị làm sao không? Tôi vội tìm ghế quá nên cũng hơi vô ý”.

Anh chàng có giọng nói ấm áp cúi xuống nhặt đồ cho cô rồi nói:

“À không sao đâu, cô không sao chứ? Lần sau đi cũng nên chú ý nhìn đường một chút”.

Nhặt xong thì anh chàng nở một nụ cười ôn hòa rồi đưa đồ cho cô. Nhi cảm ơn người đó rồi đi tìm chỗ mình ngồi.

Trên máy bay cô hết nằm ngủ, ăn rồi lại ngồi đọc sách và làm việc. Chuyến bay lần này của cô cũng hơi xa một chút. Khoảng gần 7 tiếng mới đến nơi nên cô cần giữ sức nghỉ ngơi một chút trước khi xuống máy bay.