Sau khi cô đã thông báo xong đi vào thì thấy một người phụ nữ đang đứng trước mắng nhiếc các nhân viên. Cô cũng đoán được một phần là trưởng phòng nên cũng chào hỏi lịch thiệp. Cô trưởng phòng đó tỏ ra ghét bỏ xong rồi nói:
“Nhân viên thực tập mới đúng không? Đã không có nhan sắc rồi mà còn dám vào nơi này. Nhìn xem có giống mấy con nhỏ quê mùa từ dưới quê đi lên không. Ăn mặc như này mà cũng trở thành nhà thiết kế được à?”.
Cô bị mắng một tràng dài mà khẽ nhăn mặt. Chẳng lẽ phải ăn mặc lẳng lơ như cô ta hay sao? Quần áo thì hở trên hở dưới như chỉ mặc hai tấm vải quấn quanh chỗ cần che vậy đó. Nhi ăn mặc giản dị là do phong cách thiết kế của cô thực sự là giản dị như vậy. Cô ta thấy Nhi không nói gì thì liền nói:
“Trong công ty có mồm thì mở miệng ra nói đi. Không phải đứng im như thóc sẽ qua chuyện này đâu. Đúng là cùng một giuộc với cái lũ quê mùa trong phòng này mà. Vào nhóm của Minh Ngọc đi đồ nhà quê”.
Mặc dù khá tức giận nhưng cô vẫn nhịn nhục mà đi đến chỗ của chị Ngọc. Chị ấy thấy vậy kéo tay cô nói nhỏ:
“Kệ mẹ cái bà này nói cái l*n gì. Mình chỉ cần làm đúng bổn phận và nghĩa vụ của mình thôi biết chưa? Cũng không cần phải buồn bã vì mấy cái chuyện xàm như này làm gì”.
Nhi nghe chị Ngọc an ủi mình thì cũng gật đầu rồi bắt đầu làm việc. Cô cũng cần phải thu thập một vài chứng cứ để kết luận cái chuyện đang xảy ra này. Khi thu thập chứng cứ xong thì có lẽ họ sẽ phải đi tù mọt gông vì chuyện này thôi. Bây giờ việc đầu tiên là phải nhịn cô ta.
…Đến giờ ăn trưa…
Nhi đứng dậy trước bao nhiêu ánh mắt đầy dấu chấm hỏi của mọi người. Chị Ngọc như hiểu gì đó mà kéo tay cô nói:
“Ở công ty không được đi ăn trưa đâu em. Cái con nhỏ trưởng phòng không cho bất cứ ai đi ăn uống hay gì cả”.
Cô nhíu mày lại mà hơi tức giận ngồi xuống. Trong suy nghĩ lúc này muốn băm cô ta ra làm ngàn mảnh rỗi. Cô với lấy cái điện thoại trên bàn rồi gọi điện cho mẹ mình.
…Nội dung cuộc gọi…
_ Alo mẹ ạ.
_ Ừm mẹ đây, đi làm thấy sao rồi con.
_ Không được ổn cho lắm mẹ ạ. Trưởng phòng thì cậy quyền bắt nạt nhân viên xong đến trưa còn không cho đi ăn nữa.
_ Còn có chuyện đó á?
_ Vâng ạ.
_ Để mẹ xuống khảo sát để mấy đứa được đi ăn. Mẹ sẽ làm rõ chuyện này sau.
_ Vâng ạ.
Sau đó cô cũng tắt điện thoại đi mà suy nghĩ vài thứ. Còn chị Ngọc ở bên cạnh thì cũng chỉ nghĩ là do cô muốn tâm sự với mẹ mình nên nói vậy thôi. Chị ấy cũng không suy nghĩ gì nhiều mà tiếp tục làm việc.
…Một lúc sau…
Cô ả trưởng phòng hớt hả chạy vào phòng quát tháo mọi người đi ăn trưa. Tất cả nhân viên thì không hiểu tại sao còn cô lại hiểu rất rõ điều này. Nhưng cô cũng chỉ tỏ thái độ một chút rồi không nói gì hết. Trên đường đi đến chỗ ăn thì cô cũng nghe không ít những lời nói xấu của mọi người.
“Hôm nay cô ta bị điên đúng không?”.
“Mẹ nó, mọi hôm thì có cầu xin cũng không được đi. Hôm nay lại còn quát tháo mọi người đi ăn nữa”.
“Hay do cấp trên biết chuyện nên khiển trách đúng không?”.
“Những gì cô ta làm mà chỉ bị khiển trách thôi là hơi bị nhẹ đó. Chắc là do cấp trên xuống khảo sát nên mới vậy thôi”.
“Thề rằng ngày mai sẽ không được như hôm nay đâu”.
Còn rất nhiều câu chuyện to nhỏ giữa các nhân viên với nhau. Chị Ngọc thấy cô lủi thủi đi một mình và suy nghĩ nhiều mà không quan tâm mọi thứ thì cũng vỗ vai cô. Nhi quay sang thấy chị Ngọc mỉm cười vui vẻ với mình thì cũng cười đáp lại.
…Tua…
Đến giờ ra về mọi người đang dọn dẹp đồ của mình thì ả trưởng phòng đi vào ném một tệp tài liệu xuống rồi nói:
“Mấy người lười biếng cái gì chứ? Ở đây làm hết cái này đi rồi muốn về thì về”.
Có người không chịu được mà bật lại:
“Con mẹ nhà cô, lúc chưa đến giờ về thì sao cô không đưa cho bọn tôi làm đi. Sao giờ đến giờ về rồi lại bắt chúng tôi ở lại với một tệp tài liệu này. Cô có tin tôi báo lên cấp trên không?”.
Cô ả cười lớn rồi đáp lại cười như điên dại:
“Hử? Muốn mách lẻo sao? Cô thử mách cho tôi xem nào. Tôi đây là muốn xem cô có bản lĩnh gì mà lên mặt dạy đời tôi đấy. Bây giờ để xem cấp trên tin tôi hay tin cô ha”.
Cô không nhịn được mà đứng lên nói bằng giọng mỉa mai:
“Cô nghĩ bản thân làm được gì mọi người? Căn bản thì cũng chỉ là dọa nạt kẻ yếu thế mà cũng sung sướng như mình mạnh lắm. Đi làm thì cặp kè với sếp, lấy tiền công ty làm việc riêng và còn chèn ép nhân viên. Mấy điều này đủ làm cô ở trong tù lâu lâu rồi đấy”.
Cô ta tức giận mà lườm cô:
“Một con nhỏ mới là thực tập mà dám lên giọng dạy đời tao sao? Mày là cái thá gì?”.
“Có thể con bé đang không có tiếng nói trong công ty nhưng tôi thì có”.
Một giọng nữ lãnh đạm và quen thuộc lên tiếng. Mọi người ai thấy cũng phải kính nể đến cô ta còn đứng không vững. Cô thì vui vẻ đi ra chỗ đấy rồi nói:
“Mẹ đến đón con sao?”.