Nhi cũng không ngờ đến chuyện này sẽ xảy đến bản thân mình. Cô cũng không biết ả ta ra được đồn cảnh sát bằng cách nào nữa. Chẳng lẽ là trốn ra sao? Trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi cần giải đáp.
Cô ta thấy cô ngơ ngác như vậy thì cũng nói:
“Chắc trong đầu cũng hỏi tại sao tôi ra được đồn cảnh sát nhỉ? Đương nhiên là trốn ra được rồi. Trước khi tôi ngồi tù thì tôi sẽ hành hạ và giết cô trước”.
Ánh mắt cô tức giận mà lườm ả ta. Cô ta thấy vậy thì liền lấy móng tay của mình cào nhẹ vào mặt của cô. Vì da mặt của Nhi cũng mỏng nên đã có vết xước nhẹ.
Cô ta nhìn đàn em bên cạnh ra hiệu mang roi da đến. Ánh mắt của ả ta nhìn cô thù địch đến nỗi muốn ăn tươi nuốt sống cô. Còn biểu cảm thì rất khoái chí và cười điên dại vì bắt được cô. Nhi từ đầu đến cuối vẫn nhìn bằng ánh mắt đanh thép mà không có một chút nào gọi là sợ hãi.
Ả ta thấy vậy thì cũng cười lớn và lấy roi da quất mạnh vào người của cô:
“Để tôi xem cô chịu được bao lâu”.
…Một lúc sau…
Bấy giờ các vết thương từ roi da đang chảy máu ra và có chỗ sưng tấy, bầm tím. Quần áo của Nhi cũng bị rách tả tơi vì bị đánh. Tóc tai thì bù xù, khuôn mặt thì nhem nhuốc nước mắt. Cô ta thấy cô lúc này thì cười như điên dại.
Ánh mắt cô bắt đầu lờ đờ đi đau đớn. Nhi không biết là có thể chịu đựng như này được bao lâu nữa. Càng không biết mọi người có thể tìm ra cô không. Cô không biết đây là nơi nào, bây giờ là mấy giờ. Nhưng giờ cô muốn được ngủ, cần được ngủ.
Cô ta thấy chán vì cô cứ như vậy nên bỏ đi để đàn em ở lại đấy trông chừng. Nhưng cô ta đã không ngờ đến là Thuận đã đến nơi này. Hắn bước vào bên trong căn nhà gỗ bỏ hoang đó cùng với mấy đàn em.
Hắn cẩn thận đi xung quanh các phòng và đến căn phòng đang nhốt cô. Bước vào cẩn thận và để mấy đàn em đánh ngất mấy tên thuộc hạ. Thuận thấy Nhi bị ngất ở trên ghế với quần áo rách và các vết thương chằng chịt thì cực kì tức giận.
Ánh mắt hắn đỏ ngầu quay sang nói với đám đàn em:
“Tìm được kẻ chủ mưu thì tống người đó cho cảnh sát đi. À trước khi đem đi thì tùy mấy người làm gì thì làm. Đừng để cho người đó chết là được”.
Nói xong hắn quay người khoác áo cho cô rồi bế cô ra xe chở thẳng đến bệnh viện. Sau khi đến bệnh viện thì hắn đưa cô vào phòng cấp cứu rồi gọi người nhà cô đến. Tất cả đều đứng ở ngoài chờ đứng ngồi không yên. Mẹ cô thì khóc hết nước mắt khiến bố cô phải ngồi dỗ không thôi. Thuận thì không thể hiện ra bên ngoài mà chỉ ngồi ở ghế chờ mà cúi mặt xuống. Hắn cứ tự trách nếu hắn đến sớm hơn một chút thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn như này.
…2 tiếng sau…
Bác sĩ đi ra thông báo:
“Người nhà bệnh nhân không cần quá lo lắng. Hiện tại bệnh nhân đã không sao, bệnh nhân đã mất máu quá nhiều và có nhiều vết thương ở trên người. Người nhà nên để bệnh nhân ăn uống thanh đạm một thời gian để vết thương lành và hạn chế chạm nước. Ai đi theo tôi để tôi nói vài cách chăm sóc bệnh nhân cho đúng cách”.
Nghe vậy thì bố cô đi theo bác sĩ còn mọi người ở lại. Cô được đưa vào phòng hồi sức, trên người có nhiều băng gạc và thuốc khử trùng. Vì đây là phòng hồi sức nên chỉ có một người vào bên trong. Mẹ cô cũng bảo mọi người về hết chỉ còn mình và Thuận ở lại chăm sóc. Bố mẹ hắn đi về để lấy chút đồ cho cô. Cứ như vậy đến khi Nhi được chuyển về phòng thường.
Khi cô mở mắt ra thì thấy mờ mờ ảo ảo một chút. Lúc này đã là đêm nên chỉ có Thuận đang tỉnh.
Thuận thấy cô tỉnh dậy thì vội vàng hỏi:
“Bây giờ em thấy sao rồi? Ổn không? Có cần anh đi gọi bác sĩ không?”.
Nhi đang khô họng nên cố gắng nói:
“Nước… nước”.
Hắn nghe vậy thì cũng đi đến lấy nước cho cô uống. Môi cô được tiếp thêm nước nên nói rõ ràng hơn:
“Ưm anh cứu tôi sao? Với bố mẹ của tôi đâu rồi?”.
Hắn xoa đầu cô rồi nói:
“Ừm anh cứu em, bố mẹ em đang ngủ ở đằng kia. Nói nhỏ chút cho bố mẹ em ngủ. Họ đã mệt mấy ngày nay rồi”.
Vì đang khuya nên cô không nhìn rõ khuôn mặt của hắn lắm. Nhưng vẫn nhận ra dáng vẻ tiều tụy của hắn nhiều phần. Nhi cảm thấy có lỗi:
“Anh cũng gầy đi nhiều rồi mà. Anh ngủ đi giờ tôi tỉnh rồi nên không sao đâu. Cũng cảm ơn anh mấy ngày nay nhé”.
Thuận mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Không nhanh không chậm mà lấy trong túi áo ra một hộp nhẫn. Hắn gãi đầu mà nói:
“Thật ra cũng không muốn đưa em cái này sớm quá. Nhưng vì chuyện này giúp anh nhận ra được một điều là bản thân không thể sống thiếu em được. Không biết em có nguyện ý ở cùng anh trên con đường còn lại không?”.
Nhi nhìn Thuận bằng ánh mắt cực kì bất ngờ. Cả hai người ngại ngùng mà khiến không khí có chút trầm xuống. Hắn thấy cô không phản ứng gì nữa nên cũng ngượng cười:
“Um… nếu mà bây giờ có chút sớm thì anh sẽ nói đến chuyện này sau vậy. Giờ thì đi ngủ thôi cũng muộn lắm rồi”.