Mua Được Nam Bảo Mẫu

Chương 2




Editor: PNam Tiểu Thư

Tân Hải chỉ là một trong những cái thị trấn nhỏ cách xa thành phố, lương hướng bình quân của một người không bao giờ vượt quá ba ngàn đồng tiền. Tuy rằng biết cô gái nhỏ trước mặt là người thành thị, khi cô mở miệng hô lên năm ngàn, Tương Đông Sinh cũng có tin tưởng, nhưng không phải là hoàn toàn tin hết.

Đinh Thuần là một người khôn khéo, cũng có thể là do người thiếu niên đối diện cô quá đơn thuần, những suy nghĩ của anh đều viết hết lên mặt, cho nên cô rất dễ dàng mà thấu hết tâm tư của anh.

“Trước tiên tôi giao anh hai ngàn tiền thế chấp.” Cô lấy ví tiền đếm đủ hai ngàn tiền mặt, đặt lên bàn rồi nói tiếp: “Còn nữa, anh phải đưa cho tôi một thứ gì đó, tôi mới có thể tin tưởng cho anh tự do ra vào chỗ ở của tôi.”

Một cô gái nhỏ ở nơi xa lạ này, phải tin tưởng một người cũng không phải dễ dàng gì.

“Được.” Tương Đông Sinh cũng lấy ví tiền ra, rút tấm thể căn cước để lên mặt bàn.

Đinh Thuần nhận lấy tấm thể căn cước, lúc này Tương Đông Sinh cũng lấy tiền trên bàn. Anh không đếm lại, trực tiếp bỏ vào trong ví.

“Chà, căn cước cũng đẹp mắt nhỉ…” Đinh Thuần nhìn ngày tháng năm sinh của Tương Đông Sinh, thật đúng là mười tám tuổi, anh sinh vào tháng tám, “Anh nhỏ hơn tôi hai tháng.” Nhưng tháng tám sao có thể đặt tên là Đông Sinh?

Tương Đông Sinh cất ví tiền nói: “Ăn đi.” Hai tô mì đã được mang lên, hương cua cay cũng có.

“Ăn ngon thật sao?” Đinh Thuần chần chừ một chút rồi ăn, quả thật là rất ngon.

Món mỳ tôm hương vị mới lạ, hương vị cũng không cay quá, rất hợp khẩu vị.

Hai tô mì và một chén hương cua đều đã ăn xong hết, Đinh Thuần lấy ví tiền ra, gọi chú Trần đến tính tiền: “Để tôi trả, tôi mời anh.” Nói rồi còn rất hào phóng vung tay: “Bảo mẫu của tôi, tôi bao ăn bao ở, một ngày ba bữa tôi đều có thể chi trả, sinh bệnh cũng có thể được nghỉ.”

“Vậy còn thi cử?” Tương Đông Sinh hỏi.

“Có thể nghỉ phép.” Đinh Thuần đáp.

Thiếu niên đối diện cô cười ngây ngô, nhưng chỉ là một chút thôi.

Đinh Thuần nhìn mới biết được anh có cái lúm đồng tiền đáng yêu, rang nanh trắng tinh, thời điểm cười lên thì lông mày cong cong xinh đẹp… Nói như thế nào đây, Tương Đông Sinh này là loại thiếu niên thuần khiết thoải mái, hoàn toàn không giống với những anh chàng đẹp trai thời thượng mà cô từng nhìn thấy.

Bọn họ ăn xong lập tức đi siêu thị nhỏ mua đồ vệ sinh nhà cửa, cây lau nhà, chổi quét nhà, thùng nước và một số món đồ linh tinh khác nữa.

Nói vậy nhưng chỉ cần nhìn thuận mắt thứ gì thì Đinh Thuần liền hạ tay mua ngay. Tất cả gom một chỗ rất là nhiều, Tương Đông Sinh một mình cũng không xách đủ hết được, cho nên cô cũng giúp anh một tay.

Về đến nhà, thấy Tương Đông Sinh vùi đầu bận rộn dọn dẹp, Đinh Thuần cũng ngượng ngùng muốn phụ.

“Không cần…” Tương Đông Sinh nói: “Để tôi làm là được rồi.” Anh nhận lấy cây chổi trong tay Đinh Thuần, chỉ chỉ ra ngoài ban công: “Hay là cô ra ngoài đợi một lát?”

“Ầy, vậy được rồi.” Đinh Thuần lấy điện thoại ra, bước ra ngoài lên mạng.

Hừm, tìm một ít đồ dùng thiết yếu, mua vài món dụng cụ gia dùng. Thuận tiện tra tìm nơi chuyển đồ, gọi điện thoại đặt hàng chuyển đến.

Một bộ sofa, các loại đồ dùng điện, giường và tủ đồ…

Ở đây thiếu thứ gì, Đinh Thuần đều di chuyển ngón tay ấn ấn nháy nháy, mua hết.

Bất tri bất giác thời gian trôi qua rất nhanh, đợi cho Đinh Thuần làm xong chuyện của cô, Tương Đông Sinh đã dọn dẹp chỗ ở sạch sẽ.

Sàn nhà vừa lau có chút ẩm ướt.

“Để tôi dọn ban công một chút.” Tương Đông Sinh nói: “Cô vào trong đi.”

“Ồ, được rồi…” Đinh Thuần đi vào, nhìn một vòng căn phòng, trong lòng chỉ có một câu cảm thán: Này con mẹ nó thật là sạch quá đi!

“Vậy đêm nay cô ngủ ở đâu?” Tương Đông Sinh hỏi.

“Hả?” Nhất thời Đinh Thuần lộ ra vẻ mặt ngô nghê.

Đúng rồi, trong phòng không có chỗ ngủ.

Mình ngủ ở đâu nhỉ?

“Tôi tìm khách sạn ngủ.” Thật là phiền, hoàn cảnh khách sạn chỗ này rất không tốt, đành chịu. Cô hỏi: “Ngày mai phải đi học à?”

“Ừ.” Tương Đông Sinh gật đầu.

Ngày mai là ngày đầu tuần của tháng chín, là ngày lên lớp chính thức.

“Tôi còn chưa có đến trường…” Đinh Thuần mở vali ra, lấy một bộ đồ chuẩn bị để ngày mai mặc đi học, “Trường của chúng ta ở đâu vậy?”

“Có bản đồ tìm đường.” Tương Đông Sinh nói.

“Ngày mai anh có đến chỗ tôi không đấy?” Đinh Thuần dùng điện thoại tìm khách sạn ở phụ cận, “Cái khách sạn này có tốt không?” Nhấp vào một cái tên khách sạn, cô đưa cho Tương Đông Sinh hỏi, sẵn tiện cho anh biết chỗ cô ngủ để ngày mai đến đón cô.

“Nghe nói chẳng có gì tốt cả.” Tương Đông Sinh liếc mắt một cái rồi lập tức cúi đầu lâu một góc bẩn ngoan cố nói: “Hay là đến khách sạn Đế Cẩm đi.”

“Tên nghe khí phách quá nhỉ.” Đinh Thuần thuận tay nhấn vào đặt phòng rồi nói tiếp: “Sáng mai nhớ đến đón tôi đó.”

“Ừ.” Tương Đông Sinh đáp nhanh.

Dọn dẹp vệ sinh chỗ này xong xuôi hết rồi, Đinh Thuần mới cùng Tương Đông Sinh xuống lầu.

“Để tôi đưa cô đến khách sạn.” Anh không nhanh không chậm nói.

“Vậy cảm ơn.” Đinh Thuần không từ chối, có người địa phương dẫn đường cũng tốt hơn.

Đến khách sạn Đế Cẩm, đợi cho khi Đinh Thuần hoàn thành thủ tục nhập phòng, Tương Đông Sinh mới trở về nhà.

Trở về nhà cũng là mười phút sau, Tương Đông Sinh có chút mệt.

Căn nhà này nhỏ hẹp chật chội, em trai em gái đang cãi nhau ầm ĩ trong phòng khác, tên đàn ông đang nằm trên ghế sofa mơ mơ màng màng, mẹ đi trực đêm còn chưa trở về nhà.

Tương Đông Sinh nhìn đến thởi dài, anh cúi người nhặt đồ bị ném loạn lên trong phòng, “Đi ngủ đi! Ngày mai còn phải đi học.”

“Mày là ai hả?” Một thằng nhóc ăn mặt rách nát ném đồ trên tay lên lưng Tương Đông Sinh hét: “Ai cần mày lo!”

“Xen vào việc người khác hả!” Con bé dơ bẩn khác dùng cây kiếm chỉ vào người anh cùng mẹ khác cha với mình rống: “Chết đi chết đi.”

Đến mức này Tương Đông Sinh cũng không thèm quan tâm đến hai đứa em khốn đốn này nữa, anh chỉ đau lòng cho người mẹ đang cực khổ của mình, “Mặc kệ các người.” Anh lạnh lung nói, lập tức nhấc chân rời khỏi gian phòng sa đọa còn tệ hơn nhà giam này.

Bọn họ muốn như thế nào thì như thế đấy đi, dù gì bọn người này cũng chẳng có quan hệ gì với anh.

“Đông Sinh...” Tên cha dượng đang say rượu nằm trên sofa loạng choạng muốn đứng dậy, hắn gọi anh: “Trở về rồi à? Có mang tiền về không? Đưa cho tao mua thuốc.”

“Không có tiền.” Tương Đông Sinh lạnh mặt nói: “Tôi là một đứa nhỏ lấy tiền đâu ra?”

Anh đi lên cái thang nhỏ hẹp, mặc kệ những câu chửi tục đang vang lên sau lưng.

“Thằng ranh!” Cha dượng Hà Minh của Tương Đông Sinh hùng hùng hổ hổ mắng: “Không phải thân sinh cũng không biết đau lòng, tạp chủng chính là tạp chủng!”

Tương Đông Sinh đã sớm tạo thành thói quen rồi, anh ở trong phòng cởi đồ bắt đầu tắm rửa.

Hôm nay tâm tình anh đặc biệt bình tĩnh, bị mắng chửi hay bị hận anh cũng không cảm thấy khó chịu.

Nhưng mà tâm tình tốt đẹp của anh chỉ duy trì được mấy phút.

Tương Đông Sinh tắm rửa xong ra ngoài, lại phát hiện có người đi vào phòng mình, hơn nữa còn lục đồ của mình.

“Hà Minh!” Anh chạy đến nơi để ví tiền, vừa mở ví ra đã sững người hoảng sợ.

Ví tiền ban đầy dạy cộm hai ngàn đồng tiền mặt, bây giờ bên trong một phân cũng chẳng còn.

“Hà Minh!” Tương Đông Sinh giận đến phát run, anh nhanh chân chạy xuống dưới lầu.

Tên khốn Hà Minh đã không còn trong phòng khách, không nghĩ cũng biết hắn ta đã ra ngoài uống rượu rồi!

“Chúc ông say rượu mà bị xe đâm chết!” Anh hét lên: “Về sau còn trộm tiền của tôi tôi sẽ báo cảnh sát!”

Anh quét mắt lại thấy hai đứa em đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn mình lom lom, anh tức giận trừng mắt mắng: “Nhìn cái gì? Các người cho rằng mình là cái gì hả? Một lũ ngu!”

“Mày mới ngu!”

“Tương Đông Sinh là một thằng ngu!”

Tương Đông Sinh nghĩ rằng, tôi chính là một thằng ngu, nếu không ngu, tôi sẽ không cùng một đám lớn nhỏ các người tranh cãi.

Hà Minh uống rượu sống dơ sống bẩn cũng không phải ngày một ngày hai, trộm tiền người khác cũng không phải ngày một ngày hai.

Cái nhà không có ánh sáng không có tương lai này, Tương Đông Sinh từ lâu đã vừa mệt mỏi vừa ghê tởm.

Đều nói người đáng thương cũng có chỗ đáng hận. Mẹ anh chính là loại người vừa đáng thương vừa đáng hận này!

Một người đàn ông khốn kiếp như Hà Minh, vậy mà bà cũng theo hắn được, lại còn sinh cho hắn hai đứa nhỏ.

Tương Đông Sinh thở phì phì chạy lên phòng, mệt mỏi nằm lên giường, trong lòng thầm thề sẽ không bao giờ mang tiền về nhà nữa.

Anh tình nguyện để tiền vào tay người ngòai, cũng không muốn mang tiền đem về cái nơi gọi là gia đình này.

“Tức chết rồi…”

Hai ngàn đồng tiền mặt kia, anh còn nghĩ sẽ lấy tiền đó sinh hoạt ở trường, hiện giờ thì chẳng còn nữa.

Nhưng chợt nhớ tới Đinh Thuần có nói cô sẽ bao ăn bao ở, cơn giận của Tương Đông Sinh mới hạ xuống một chút. Cuối cùng quá mệt mỏi, Tương Đông Sinh thở dài chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm đầu tuần, đồng hồ vừa điểm phút thứ hai mươi, Tương Đông Sinh đã đạp xe ra ngoài. Kị đến khách sạn Đế Cẩm, anh mới phát hiện ra mình không có phương thức liên hệ với Đinh Thuần.

Tối hôm qua anh quên mất phải hỏi số điện thoại của Đinh Thuần rồi, Tương Đông Sinh đợi có chút sốt ruột.

Nhưng mà anh còn chưa đợi bao lâu, thì từ cửa chính của phòng đã xuất hiện một cô gái nhỏ tuổi lảo đảo đi ra.

Chân mang giày xăng đan màu bạc, quần đùi chỉ dài đến đầu gối, kết hợp với bộ áo ngắn tay, trên lưng còn mang một cái ba lô nhỏ, nhìn qua không giống như đi học chút nào, hệt như cô chuẩn bị đi… dạo phố vậy.

“Đông Sinh.” Đinh Thuần ngẩng đầu nhìn thấy anh: “Anh đến sớm vậy?”

“Sáu giờ năm mươi phút sẽ vào lớp.” Tương Đông Sinh chỉ chỉ tay vào yên sau xe đạp nói: “Ngồi lên đi.”

Đinh Thuần nhìn chiếc xe một chút, cô chậm chạp đi vòng qua, ngồi xuống chiếc xe mới lạ này, cô híp mắt đưa tay ôm lấy eo của Tương Đông Sinh.

“Tôi còn chưa có ăn sáng.” Đinh Thuần nói: “Anh ăn chưa?”

“… Tôi chưa ăn.” Tương Đông Sinh cúi đầu nhìn đôi tay đang vòng lên eo mình, cuối cùng yên lặng đạp xe chạy về phía trước: “Ăn bánh bao có được không?”

“Bánh bao?” Đinh Thuần nhíu mày: “Chẳng lẽ là bánh bao hải sản hả?”

“Cũng có…” Tương Đông Sinh quẹo đầu xe: “Hải sản gói bánh.”

“Ha ha ha.” Đinh Thuần lắc chân điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái: “Tôi muốn nếm thử.”

Trấn nhỏ Tân Hải khi sáng sớm, trên đường cái đã có người và xe thưa thớt qua lại. Đinh Thuần ngắm nhìn mọi nơi, trên ngã tư đường hầu như là học sinh mặc đồng phục của trường cao trung, lát đát còn có vài người quét dọn đường lớn nữa.

Người chở cô đi cũng mặc đồng phục trường Bát Trung ở Tân Hải, đồng phục có màu xanh nhạt, vài chi tiết là màu trắng, nhìn qua trông rất bình thường.

Chiếc xe ghé qua ven đường, dừng lại tại một cửa hàng bán bánh bao. Tương Đông Sinh chống chân, hét vào một tiếng: “Dì Trương, bán cho con mấy cái hải sản!”

“Đến ngay đây.” Chưa đến một phút đồng hồ sau, từ trong cửa hàng có một đứa nhỏ cầm gói bánh chạy ra: “Anh Đông Sinh!”

“Bao nhiêu tiền?” Đinh Thuần xách ba lô về phía trước, thò tay vào lấy ví tiền ra hỏi.

Đứa nhỏ kinh ngạc ngẩn người, cậu nhóc đưa mắt nhìn về phía Tương Đông Sinh, thấy anh gật đầu mới lắp bắp đáp: “Mười... Mười sáu đồng.” Hiển nhiên đứa nhỏ đã bị cô dọa cho sợ rồi.

Đinh Thuần hừ một tiếng rồi lấy tiền ra, cô cầm bọc bánh ngồi trên xe bắt đầu ăn. Đến khi xe đến trường Bát Trung rồi, Đinh Thuần mới giải quyết được ba cái bánh.

Xe chạy đến trước cổng nhà giữ xe của trường, Đinh Thuần vẫn thản nhiên ngồi yên tiếp tục ăn bánh.

“Còn mười phút nữa.” Tương Đông Sinh đứng cạnh cô, anh không nhìn đồng hồ cũng nắm chặt được thời gian ăn bữa sáng.

Gói bánh có tất cả mười hai cái, Đinh Thuần đã ăn hết bảy cái vào bụng, cô vỗ nhẹ cái bụng no tròn của mình, sau đó đưa bọc bánh còn năm cái cho Tương Đông Sinh: “Anh ăn đi.” Năm cái cũng được xem là tiền, không thể vứt bỏ được.

Tương Đông Sinh không nói gì, nhận lấy gói bánh nhanh chóng giải quyết hết thảy chỉ trong sáu phút.

“Đi thôi.” Anh nuốt nhanh rồi ném rác đi, đi được vài bước mới nhắc Đinh Thuần: “Cô đến văn phòng giáo viên tìm thầy trước đi.”

“Được rồi.” Đinh Thuần lục cặp lấy thỏi son và gương ra, một bên vừa tô son vừa nói: “Anh đừng để tôi đợi lâu đó.”