Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 16: Thi Đại Học




Sắp tới kì thi quan trọng nhất cuộc đời học sinh, đó là kì thi tuyển sinh Đại học, tất cả học sinh đều chạy nước rút ôn tập, học bài ngập mặt.

Mấy ngày gần đây, tôi vẫn làm những việc bình thường, đến trường ôn tập.

“ Lâm Hạ, cậu có muốn đi chơi cùng với tớ không? ”

Cậu ấy cầm ly café đưa đến trước mặt tôi.

“ Thay vì đi chơi, thì sao cậu không ngồi xuống học cùng tớ đi chứ hả? ”

“ Thôi nào, tớ cảm thấy ngày hôm nay học như vậy là quá đủ rồi, cậu cũng nên dành thời gian ra nghỉ ngơi và giải trí đi, để cho não bộ cậu được thư thái đi chứ. Học nhiều quá to đầu đấy! ”

Rồi rồi, mấy học bá như cậu, mấy cái người không cần học mà cũng giỏi như cậu thì nói gì chả đúng. Tôi thật ganh tỵ với cậu ấy quá đi, chỉ cần ngồi nửa tiếng đã làm xong hết sạch đống bài tạp cùng với mấy dạng nâng cao rồi, sau đó liền có thể vui chơi thỏa thích mà không lo gì.Vốn tôi cũng có thể như vậy, nhưng mà kì tuyển sinh sắp diễn ra rồi, tôi càng phải cố gắng hơn, nếu không đỗ thì chỉ có nước cạp đất mà ăn thôi. Sao cậu ấy có thể ung dung, tự tại như thế nhỉ, bộ cậu ấy nắm chắc điểm tuyệt đối rồi hay sao.

“ Tớ cảm thấy đầu mình to hơn cũng không tồi, như thế chứng tỏ trong não bộ tớ chứa nhiều công thức! Cậu mau giảng giúp tớ bài này với! ”

“ Lại nữa hả, đây đã là bài thứ bao hiêu rồi hả? Cậu có thể thể nào bớt chăm chỉ đi để người khác còn chăm với có được không? ”

Cậu ấy chán nản ngồi xuống.

“ Đâu, bài nào, đưa tớ xem nào! ”

Dù cậu ấy có vẻ không tình nguyện lắm, nhưng cậu ấy vẫn dành thời gian của cậu ấy ra để giảng bài cho tôi. Có bạn thân là học bá đúng là cảm giác sung sướng mà!

“ Được rồi, cậu phải hứa làm nốt bài này rồi ra ngoài hoạt động thì tớ mới giảng cho cậu! ”

Được rồi, có lẽ là cậu ấy nói đúng, từ sáng tới giờ tôi đã ngồi liên tục mấy tiếng đồng hồ để giải bài tập, nên đầu đúng là có hơi đau một chút. Nhưng mà siêng năng, chăm chỉ không phải là tốt sao. Thông thường không phải là ‘ Chơi nốt rồi học đi ’ à?

“ Thi tuyển sinh Đại học là một kì thi vô cùng quan trọng, nó đánh dấu mốc cho cuộc đời học sinh, một là tườn lai rộng mở, còn hai là chấm hết. Người người, nhà nhà chăm chỉ cày ngày cày đêm đẻ mong sao thi được điểm cao, nhưng tại sao trông cậu có vẻ thư thả quá nhỉ? Cậu không lo lắng à? ”

“ Ừ, tớ cũng lo mà, nhưng như vậy thì cũng đâu giúp ích được gì, thay vì cứ cố giải mấy bài tập cho đầu óc thêm rối rắm thì ra ngoài để thư giãn không phải tốt hơn sao. Như vậy não bộ sẽ được nghỉ ngơi, đến lúc làm bài tập cũng dễ dàng hơn! ”

Nghe cũng triết lí ghê ha, nhưng đó là đối với mấy học bá như cậu thôi chứ, còn mấy người bình thường như chúng tôi thì có giải trí hay học ngập mặt thì nó cũng chả khác là bao.

“ Mà cậu học giỏi thế này thì yên tâm đỗ vào trường top rồi còn gì, một buổi sáng có thể giải được bài nâng cao của toàn bộ môn học, vừa thông minh lại vừa chăm chỉ. Còn lo gì nữa! Thời học sinh này không còn bao lâu đâu, cậu cũng nên tận hưởng đi, không đến lúc quá muộn rồi lại tiếc nuối! ”

“ Cậu giúp tớ giải bài này đi! ”

“ Sao lại cắt ngang lời tớ chứ? Ít nhất thì phải nghe người ta nói đi chứ! Đâu bài nào? ”

Lật mặt nhanh ghê gớm, cậu nói vậy thôi chứ cậu thích học thứ hai không ai dám chủ nhật chứ gì?

Sau khi giải xong bài ấy, cậu ấy nhất quyết lôi tôi đi chơi cho bằng được.

Kì tuyển sinh Đại học cuối cùng cũng bắt đầu và nó sẽ quyết định số phận cuộc đời tôi.

Cố lên thôi.

Tôi có cảm giác mình như chết đi sống lại vậy, cuối cùng những chuỗi ngày địa ngục trần gian đã kết thúc. Theo quan điểm của tôi mà nói kì thi lần này có vẻ dễ hơn những năm trước, và tôi khá tự tin với bài làm, chắc cũng đủ điểm thôi nhỉ.

Nhưng ai mà quan tâm cơ chứ, giờ phút này mọi thứ đã kết thúc, tôi không nên suy nghĩ nhiều về nó nữa, giờ phải bung xõa hết mình thôi!

“ Cậu có muốn sang nhà tớ không? Ngoại tớ sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ chúc mừng tớ đã làm bài tốt, và ngoại nói là mời cả cậu tới nữa! ”

Cậu ấy gật đầu vui vẻ.

“ Tất nhiên là tớ sẽ tới rồi, tớ cũng rất nhớ ngoại! ”

“ Nè, khoan đã, ai là ngoại của cậu chứ? ”

“ Ngoại của cậu cũng là ngoại của tớ! ”

Cậu ấy trả lời một cách tự nhiên. Tôi biết cậu ấy nói vậy là không có ý gì đâu nhưng hai má tôi cũng đỏ ửng lên.

Sau khi tan học. cậu ấy không về nhà cất cặp sách mà tới nhà tôi luôn.

“ Ngoại ơi, con là Hạo Nam nè ngoại, ngoại có nhớ con không? ”

Ngoại tôi mừng rỡ đi ra khi bà còn đang đun dở bếp.

“ Aigu, tất nhiên là ngoại nhớ rồi, thằng nhóc này càng ngày càng đẹp trai. Mà hai đứa cứ ngồi đó trò chuyện đi, ngoại đun nốt nồi hầm này là xong! ”

Tối đó, đồ ăn nhà làm, bữa tiệc đơn giản, nhưng vô cùng ấm áp và vui vẻ.