Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 22: Cảm Giác Yêu Thầm Là Như Thế Nào




Sự yên tĩnh, im lặng có lẽ đối với người này là điều buồn tẻ, chán ngắt, đôi khi còn khó chịu, bức bối. Nhưng với người khác, lại là quý giá, nâng niu.

Cuộc sống thì luôn hấp tấp, vội vàng. Ðiện thoại chốc chốc lại réo, chốc lại đổ chuông. Nhịp đập, hơi thở cũng trở nên gấp gáp như không còn của mình nữa.

Mà cứ sống thế này, tất nhiên là không thể chịu nổi, và phải dành cho mình một chút thời gian, phải tìm cho mình một không gian yên lặng, một chốn an yêu mà có thể thong dong, tự tại.

Từ hồi lên thành phố, cuộc sống của tôi cứ hối hả như vậy, cũng khiến bản thân tôi bị cuốn theo nhịp sống ấy.

Tôi là họa sĩ tự do, cũng là giảng viên Đại học Mỹ thuật, tôi đã theo đuổi được giấc mộng của mình.

Từ hồi ngoại mất, tôi đã chuyển lên thành phố sống, thỉnh thoảng lại ghé về quê nhà thăm nom vài lần. Ngoại trên thiên đàng, chắc chắn đang mỉm cười tự hào về tôi.

Trành phố đô thị tấp nập là thế, chỉ có khi trở về xóm thôn nhỏ khi xưa mới là yên bình nhất.

Vẫn là quang cảnh quen thuộc ấy với những ngôi nhà nhỏ nằm san sát nhau, với những lùm cây xanh mọc um tùm. Vẫn là những đứa nhóc vô tư, vẫn là các cụ già chiều hôm ngồi kể chuyện. Khung cảnh bình dị ấy vẫn khiến lòng người ta thư thái.

Ngoại tôi nói rằng nếu muốn chuyển lên thành phố sống, thì hãy tới sống cùng nhà chú dì sống cùng. Tôi biết là ngoại lo lắng tôi sống một thân một mình nơi xa lạ sẽ không an toàn.

Nhưng phải biết rằng chú dì ngay từ đầu đã không có cảm tình gì với tôi, tôi thì cũng ái ngại khi làm phiền gia đình họ, nên đã thuê một căn chung cư ở khu dân cư đông người, có lẽ như vậy ngoại cũng thấy an tâm hơn nhỉ.

Sống một mình không phải cô đơn, buồn tẻ, mà đó là một quan điểm sống, là tận hưởng hạnh phúc cuộc đời.

Ai cũng có trong đời những khoảng thời gian phải trải qua lo lắng, buồn đau, hay mất mát. Tôi cũng vậy thôi. Nhưng điều quan trọng là tìm cho mình một khoảng thời gian yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Mùa hạ lại tới, đã 5 năm trôi qua, nhưng những mùa hạ này cũng không đẹp và sáng được như mùa hạ năm ấy. Cái mùa mà cậu ấy xuất hiện trước mắt tôi.

Bạn có biết cảm giác yêu thầm là như thế nào không?

Yêu thầm một người cũng giống như đeo tai nghe và mở nhạc ở mức to nhất. Người ngoài thì thấy thật tĩnh lặng, chỉ có ta mới biết bên trong đang điên cuồng gào thét như thế nào thôi.

Yêu thầm là một loại thiệt thòi. Trong một thời gian dài như thế tự mình vui vẻ, tự mình đau đớn, rồi tự mình dằn vặt.

Kết quả tốt đẹp nhất của yêu thầm là người bạn thích cũng thích bạn, tôi đã gặp được kết quả tốt đẹp nhất, nhưng chính tôi lại tự tạo ra kết quả bi kịch nhất.

Yên thầm người ta nhưng người ta không thích lại, đã là một loại đau khổ, nhưng cả hai cùng thầm thích đối phương nhưng lại không thể tới với nhau mới càng đau khổ hơn.

Hồi đó quyết định như vậy không biết có phải là do sự trưởng thành không nữa, lúc đó cứ tưởng rằng nghĩ như vậy là tốt cho cậu ấy, nhưng hóa ra lại làm đau cả hai. Tôi không biết đó là rộng lượng hay ích kỷ nữa. Lựa chọn như vậy, giúp tương lai cậu ấy rộng mở hơn, nhưng cũng chính lựa chọn ấy lại làm cậu ấy tổn thương về mặt tình cảm.

Nhưng có lẽ nếu quay về khoảng thời gian ấy, tôi vẫn sẽ lựa chọn như vậy.

Mỗi cô gái trong tuổi mơ mộng đều sẽ có một mẫu người con trai mà mình đơn phương yêu mến, cả chàng trai cũng vậy. Nhưng lâu dần, họ cũng sẽ hiểu ra, những thứ tình cảm kia thật ra nhỏ bé biết bao. Chỉ có tự bản thân họ vui buồn, tức giận vì người đó. Thậm chí, thứ tình cảm kia cũng chưa phải chịu qua thử thách.

Chúng tôi thậm chí còn chưa từng đến với nhau để cùng vượt qua thử thách, để càng gắn kết lại với nhau hơn.

Tôi có lẽ cũng chỉ là một trong số những người mà cậu ấy thích, khi một người mới đến, tình cảm với người cũ cũng dần nhạt phai theo thời gian.

Tôi cũng từng nghĩ bản thân tôi như vậy, nghĩ rằng bản thân sẽ gặp được một người khác, thích người đó, đến với người đó, thì sẽ quên đi cậu ấy. Nhưng không hề, từ đó đến giờ chưa từng xuất hiện một Hạo Nam thứ hai, có lẽ mối tình đầu của tôi đã để lại trong tôi quá nhiều vương vấn khiến tôi không thể nào tự mình thoát ra được.

Đã gặp qua rất nhiều người, nhưng tình cảm đối với họ cũng chỉ dừng lại ở mức tình bạn. Họ không thể khiến trái tim tôi đập liên hồi như cậu ấy.

Thầm thích một người, đáng mừng nhưng cũng đáng buồn. Đáng mừng là vì sẽ mãi mãi không bị từ chối, đáng buồn là vì mãi mãi cũng sẽ không đến được với nhau.