Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 29: Về Quê




Nhắm mắt lại.

Mọi thứ lại hiện về, cái hôm định mệnh đó.

Tôi giật mình tỉnh giấc.. Thì ra chỉ là giấc mơ.

Thở phào, tôi bước khỏi giường,.. Vào nhà tắm, nhìn vào gương.

Mới đó mà nhanh thật, ngày hôm nay là ngày dỗ chả ngoại.

Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy ngoại, nhưng bóng hình ngoại cứ xa dần rồi từ từ tan biến trong không khí, không gian đột nhiên tối sầm lại, các vết nứt dần xuất hiện, xé toạc cả một không gian rộng lớn, tôi cứ thế rơi xuống không có điểm dừng.

Thật may vì chỉ là một giấc mơ.

" Hôm nay cậu có muốn đi chơi với tớ không? "

Cậu ấy cứ mỗi khi có thời gian rảnh là rủ tôi đi chơi, cậu ấy dành nhiều thời gian cho tôi như thế mà không thấy chán nhỉ.

Nhưng có lẽ hôm nay tôi không thể đi chơi cùng cậu ấy được rồi.

" *Xin lỗi nha, hôm nay tớ có việc bận rồi! "

" Cậu đi đâu à? "

" Tớ về quê, xóm thôn hồi trước chúng ta từng sống á! "

" Ơ, thế trùng hợp thật, tớ cũng đang muốn về, cậu chuẩn bị sẵn đồ đạc đi rồi chúng ta cùng đi*! "

Không phải cậu ấu mới rủ tôi đi chơi sao, mà giờ đã quay sang muốn cùng tôi về quê rồi.

Đó.. Từ lúc cậu ấy về đây, hôm nào cũng nhắn tin quan tâm tôi, rồi rủ tôi đi khắp mọi nơi. Đối với tôi chỉ cần như vậy cũng đủ ấm lòng qua những ngày cô đơn thế này.

" Tớ tới bến xe rồi, cậu tới chưa? "

" Được được, chờ tớ một lát thôi, tớ sắp tới rồi! "

Cậu ấy bước tới gần tôi và nhìn chằm chằm luôn vào mặt tôi.

" Tốt, hôm nay cậu không có quầng thâm mắt, vậy là ngủ đủ giấc rồi phải không? Mấy hôm trước đều thấy cậu như gấu trúc ấu, chắc làm việc mệt lắm! "

Tôi không nói gì cứ chỉ đứng nhìn cậu ấy và cười nhẹ, ngày nào cũng chỉ cần những quan tâm này thôi là ấm áp lắm rồi.

" Mà hôm nay là dịp gì đặc biệt à, sao cậu lại về quê? "

" Ngày mai.... là ngày dỗ của ngoại, tớ muốn về sớm một chút để chuẩn bị nén hương...."

" Ngoại đã......"

Gương mặt cậu ấy sững sờ.

" Ừm, ngoại mất từ 3 năm trước, vì bệnh tuổi già "

" Xin lỗi vì lúc đó tớ không thể ở đó nhìn ngoại lần cuối "

" Không có phải lỗi của cậu, trước lúc nhắm mắt, ngoại cũng nhắc nhiều về cậu lắm, ngoại rất yêu quý cậu. Vả lại, ngoại có thể ra đi thanh thản như vậy, không phải di bệnh hay vì lý do gì, lúc đó ngoại cảm thấy vô cùng mãn nguyện "

Tôi đứng dựa vào cửa xe, đôi mắt có chút đượm buồn nhìn về phía xa xăm.

Đột nhiên cậu ấy kéo tôi lại rồi ôm chặt.

" Không có sao, ngoại hẳn rất tự hào khi có cô cháu gái ngoan hiền là cậu. nếu muốn khóc thì cứ khóc đi! "

Cậu ấy nghĩ tôi khóc sao, không tôi không khóc, tôi chỉ, buồn một chút thôi. Nếu ngoại thấy tôi khóc ngoại cũng rất buồn lòng, tôi đã hứa với ngoại là phải luôn mỉm cười rồi.

Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy.

" Không sao, tớ không khóc! "

Dù đã nói như vậy xong nhưng cậu ấy vẫn ôm chặt tôi không chịu buông ra, và dường như cậu ấy không phản ứng gì, cứ ôm tôi như vậy.

Tôi buông thõng tay xuống, cứ để cậu ấy ôm như vậy.

Ai.... mới là người đang khóc chứ?

Tôi ngước nhìn lên bầu trời, những đám mây trôi êm đềm, bầu trời trong vắt, thời tiết cũng đang chuyển giao sang mùa thu rồi.

Những cơn gió heo may dịu dàng, tinh nghịch, luồn lách vào những rặng cây, góc phố, mang theo cái se lạnh của mùa thu. Cuốn theo những chiếc lá vàng rụng xào xạc, xào xạc.

Tạo nên một thanh âm thật dễ chịu.

Xe dừng lại ở bến. Từ thành phố tới đây cũng không xa là bao, tôi vỗ vỗ vai cậu ấy.

" Đến nơi rồi, chúng ta xuống thôi! "

Lúc đó, cậu ấy mới chịu buông tôi ra, vậy là hai dứa tôi đã ôm nhau liên tục trong suốt mấy tiếng đồng hồ. Kỳ ghê.

Chúng tôi đi đến căn nhà nhỏ quen thuộc hồi trước, cách bài trí vẫn vậy, đồ đạc vẫn y nguyên.

Vừa đi vào, tôi đã nghe thấy tiếng nói cười. Một đứa trẻ đang giúp mẹ nó phơi đồ.

Đó là dì tôi và con gái dì, tiểu Mai. Tiểu Mai năm nay mới có 10 tuổi.