Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 34: Cậu Có Mùi Dâu Tây




Tiếng trống tan học vang lên, từ phòng học đi ra, tôi đã thấy cậu ấy đứng dựa lưng vào tường.

" Cậu tới trường của tớ làm gì vậy? "

Tôi trộm đánh giá bóng dáng của cậu ấy.

Cái đầu rất cao, dáng người thon gầy, bả vai rộng rãi, hướng lên trên là cổ cậu, chỗ giao với gáy có rất nhiều lông tơ thật nhỏ, tóc không dài, lộ ra lỗ tai, còn thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sườn mặt.

" Nhớ cậu quá nên tìm tận đây đó! "

Rồi cậu ấy tiến tới ôm tôi.

"A, chờ một chút."

Tôi vội vội vàng vàng gọi cậu dừng lại.

" Sạc pin một chút, sắp cạn kiệt năng lượng rồi! "

Rồi sau đó cậu ấy nắm tay kéo tôi đi theo đâu đó.

Bất tri bất giác đã đi theo cậu ra cổng trường, thoáng nhìn tiệm trà sữa mới mở trước cổng, tôi lại nghĩ tới mình từng nói muốn mời cậu uống trà sữa, lúc này tôi mới kêu cậu dừng lại.

Cậu ấy đứng tại chỗ, quay đầu nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi chỉ cửa tiệm trà sữa vẫn đang sáng đèn.

" Uống trà sữa không? "

Cậu ấy theo bản năng nhíu mày, muốn lắc đầu.

"Thử một lần đi. Nghe mấy đứa học sinh lớp tớ nói, quán này ngon lắm! "

Tôi nói thêm.

Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi trong chốc lát, thỏa hiệp.

Tôi bước về phía trước cậu, tóc đuôi ngựa cao cao vung vẩy, cậu ấy có chút thất thần. Tôi phẩy phẩy tay trước mặt cậu ấy.

"Sao vậy? Mau vào thôi! "

Tôi ngẩng đầu lên hỏi cậu ấy.

"Ừm."

" Cậu muốn uống vị gì? "

"Vị dâu tây đi."

Cậu ấy giật giật miệng, mắt đen nhìn xuống tôi.

" Dâu tây? Không phải cậu luôn thích socola sao? "

" Nhìn cậu tớ lại nghĩ đến dâu tây, mùi hương trên người cậu cũng có mùi dâu tây, tớ muốn thẻ một chút! "

Mùi dâu tây? À, gần đây tôi có đổi nước giặt mới, là mùi dâu tây nhẹ, chắc cậu ấy ngửi thấy khi hồi nãy ôm tôi.

"Được... Vậy cho tôi hai ly vị dâu tây."

.........

"Công nhận ngon thật."

Tôi sau khi uống ngụm đầu tiên, thoải mái nheo mắt lại, cái mũi cũng nhăn lại.

" Mèo con lười biếng. "

" Hả, cậu nói gì? "

" Không có gì "

Cậu ấy nhấp thử một ngụm,

" Cảm thấy không ngon lắm, tuy rằng vị rất mượt mà, nhưng quá ngọt. "

" Vậy sao, tớ thấy ngon mà! "

" Mùi dâu tây này không ngọt thanh giống như trên người cậu! "

Nhịp tim tôi thoáng chốc nhanh hơn, bàn tay túa mồ hôi và toàn thân thấy nóng, gò má nóng bừng lên.

Cậu ấy vậy mà có thể nói ra mấy lời này, mà không thấy ngượng sao.

Đột nhiên tôi nhớ đến câu nói: " chỉ cần bạn không ngại thì những người xung quanh sẽ ngại "

Cậu âyd nhắm mắt lại, có vẻ vẫn không thuyết phục được mình căng da đầu nói uống ngon, dứt khoát không nói lời nào.

Đáng ra cậu ấy vẫn nên chọn vị socola như thường lệ.

Hai chúng tôi ôm trà sữa lại đi một đoạn.

Tiếp tục đi về phía trước.

Trà sữa uống xong rồi, cậu ấy cũng dừng lại.

" Cậu còn nhớ tiểu Hạ mà cậu đã gặp hồi trước không? "

" Tiểu Hạ....à là chú mèo Anh lông trắng! "

" Đúng vậy, hiện nó đang được chị Hạo Linh nuôi dưỡng, tớ dẫn cậu tới nhà chị ấy thăm nó! "

" Ừm, ừm, lâu rồi không gặp tiểu Hạ, tớ cũng rất nhớ nó! "

" Cậu viết vì sao tên nó lại trùng với tên cậu không? "

" Lúc đầu đúng là tớ khá tò mò, sẽ không phải cậu có ý đặt theo tên tớ đó chứ? Haha "

" Đúng vậy, thấy nó đáng yêu giống cậu, nên tớ đã mua về đấy, còn cố tình đặt giống tên cậu cho nó! "

Tới nhà chị Hạo Linh.

Tôi thấy chị Hạo Linh đang ngồi trên ghế, đút thức ăn cho Tiểu Hạ. Nó đang nằm ở trong lòng chị Hạo Linh, liếm giăm bông trên tay chị. Trông chị ấy thật dịu dàng khi nói chuyện với Tiểu Hạ, nhẹ nhàng vuốt ve trên người nó.

"Chị Hạo Linh! "

" Hạ Hạ, em tới đây thăm chị à, yêu chết mất! "

Ngay lúc chị ấy chạy tới, cậu ấy đã dùng bàn tay chặn phía trước.

" Hạ Hạ tới đây thăm tiểu Hạ thôi, chị đừng tưởng bở! "

Chị Hạo Linh bĩu môi.

" Oắt con, hạ Hạ là thương chị nhất đấy nhé! Cho dù chí có là bạn trai ẻm thì cũng không ngăn cách nổi tình chị em chúng ta đâu! Hạ Hạ lại đây nào "

Tôi và chị ấy trao nhau một cái ôm thật chặt. Tôi nghiệp tiểu Hạ bị ép ở giữa.

Cậu ấy khẽ thở ra.

" À, hai đứa ngồi ở ghế đi, chị đi pha trà đã "

Sau khi chị ấy đi vào bếp, cậu ấy đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt con mèo béo đang liếm giăm bông.

Tiểu Hja biết là cậu, kêu meow một tiếng, giống như đang nói: "Đừng mắng tôi."

Cậu ấy đột nhiên bật cười, vuốt lông nó, nhẹ giọng nói.

"Ăn ngon không?"

Tiểu Hạ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cậu, chậm rãi kêu một tiếng.

Tôi ngồi xổm xuống, dang hai tay ra trước mặt tiểu Hạ.

" Tiểu Hạ, nhớ chị không? "

Ban đầu tiểu Hạ có hơi rụt rè, sau đó dần dần bước tới chỗ tôi, ngửi ngửi mùi trên cổ tay tôi, kêu meoww lên một tiếng rồi sà vào lồng tôi để tôi tự do vuốt ve nó.

Đã lâu như vậy rồi mà vẫn nhớ mùi trên người tôi, đúng thật là thông minh.

" Tiểu Hạ có vẻ vẫn nhớ cậu đấy! "

Tôi mỉm cười gật đầu.

" Đúng vậy, tớ cũng rất nhớ mèo tiểu Hạ! "