Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 47: Ra Mắt Hai Bên Gia Đình




Buổi tối, dì Hạo gọi chúng tôi đến ăn cơm, còn có cả chị Hạo Linh.

" Hai đứa cũng đã quen nhau lâu rồi nhỉ! Đã đến lúc gia đình hai bên cũng cần gặp mặt và làm quen rồi. Còn tiện bàn đến chuyện đám cưới nữa chứ! "

Chị Hạo Linh cũng gật đầu đồng tình.

" Đúng vậy, đúng vậy, đến lúc cũng phải ra mắt hai bên gia đình rồi chứ! "

Đột nhiên dì Hạo dúi đầu làm chị Hạo Linh đang uống nước thì bị sặc.

" Mẹ à, mẹ muốn làm con gái bảo bối của mẹ bị sặc chết luôn à! "

" Con đừng có nói phụ họa vào làm gì. Còn con nữa đó, 28 tuổi rồi cũng đâu còn ít, vậy mà chưa một lần đưa anh nào về ra mắt mẹ. "

" Mẹ, mẹ nhìn con gái bảo bối của mẹ xem, xinh đẹp, tài giỏi, có công việc tốt. Ít nhất cũng phải kiếm anh nào xứng tầm chứ! "

" Con cứ đòi hỏi cao như thế, ế là phải, rồi em trai con cưới vợ trước con cho mà xem, đã là chị gái, còn hơn những 3 tuổi mà còn không bằng em trai, để thằng bé vượt mặt như thế. Tốt nhất là dắt anh nào về cho mẹ xem càng sớm càng tốt, rồi kết hôn, sinh cháu cho mẹ bế nữa chứ! "

" Úi giời ơi, mẹ ơi, cứ phải từ từ, chậm mà chắc. Mà đang nói chuyện của tiểu Nam, sao mẹ lại bẻ lái sang con? Con ăn tiếp, mẹ cứ nói đi, miệng con sẽ không tự động mở khóa nữa! "

" Con liệu hồn đó! "

Dì ấy trừng mắt với chị Hạo Linh một cái.

Không khí gia đình họ lúc nào cũng hòa thuận, vui vẻ như vậy nhỉ. Thích thật.

" Hạ Hạ, con thấy thế nào, dù sao sớm muộn gì gia đình chúng ta đều phải ra mắt, về phía nhà con, có thể chuyển lời tới họ, tới ăn cơm cùng nhà mẹ được không? "

Anh ấy đột nhiên hướng mắt về phía tôi. Tôi hiểu anh ấy đang nghĩ gì mà, tôi rất vui vì anh ấy lo lắng cho tôi như vậy.

Tôi vỗ nhẹ vào tay anh ấy.

" Con từ nhỏ sống với dì hai của con ở dưới quê, còn có em họ. Để con gọi điện nói họ một tiếng xem! "

" Ừ, ừ, họ đồng ý thì tốt rồi hẹn một ngày gần nhất để gặp mặt. Thế ba mẹ con....? "

" Con từ nhỏ đã mồ côi ba mẹ, đều là tự tay ngoại với dì hai nuôi nấng, họ là người thân duy nhất của con! "

Đột nhiên không khí trở nên ảm đạm, dì Hạo nắm bàn tay tôi.

" Mẹ xin lỗi vì đã gợi lại kí ức buồn cho con, mẹ không biết....."

Tôi mỉm cười lắc đầu.

" Dạ không sao đâu ạ! "

Quả thực là vậy, tôi đã không còn nhớ hình ảnh những ngưòi đã sinh ra tôi, không còn kí ức nào với họ. Không biết có phảu do vô tâm không, nhưng khi nhắc đến 3 chữ " ba mẹ ruột " thì tôi hình như không có bất cứ cảm xúc nào hết.

" Nhưng không sao hết, vì bây giờ con đã có gia đình thứ hai là chúng ta rồi! "

" Vâng, con cảm ơn....."

Tôi cảm giác như nước mắt mình thực sự trào ra. Tôi cảm thấy bản thân mình vẫn còn may mắn khi còn có thể gặp được những người tốt như vậy!

Mấy hôm sau.

Tôi đã chuyển lời đến dì Lâm và tiểu Mai, nghe tôi nói một cách trịnh trọng, dì ấy không suy nghĩ mà đồng ý luôn.

Tôi đang ở bến xe đợi chuyến của dì ấy. A, thấy rồi.

" Dì Lâm, tiểu Mai! "

" Chị Hạ Hạ! Em nhớ chị quá! "

Tiểu Mai chạy tới ôm chặt tôi.

" Tiểu Mai của chị lại cao hơn rồi này, mà năm nay em cũng lên trung học rồi nhỉ! "

" Hạ Hạ, cả năm qua chị chẳng về thăm em, em giận chị lắm đó! "

" Được rồi mà, chị xin lỗi, tại chị bận quá ấy, mà hai người đi đoạn đường dài như thế nên mệt rồi nhỉ, đi thôi, chúng ta về nhà. Dì Lâm, đưa con xách hộ dì! "

Tôi biết dì ấy thế nào cũng từ chối nên đã đi tới dành trước.

" Chúng ta đi thôi, Nam Nam, anh ấy đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi! "

Một lúc sau, ba người chúng tôi đã có mặt ở nhà rồi.

" Hai người cứ nghỉ ngơi đi, con hẹn với nhà anh ấy là buổi tối cơ! "

" Oa, nhà chị đẹp quá ấy! "

" Tất nhiên rồi, chính tay chị decor nhà đó nhe, bao giờ em lớn, em cũng có thể tự tay làm giống như chị! "

" Thích quá, ước gì em lớn thật nhanh để được xinh đẹp như Hạ Hạ! "

" Được rồi tiểu Mai, chúng ta vào phòng thôi, đừng làm phiền chị nữa! "

" Ầy, không có sao, hai người cứ tự nhiên đi ạ! Nhà của con cũng là nhà của hai người, đừng khách sáo! "

Chúng tôi hẹn ra mắt ở một nhà hàng sang trọng trong khách sạn 5 sao, tôi mới đầu đã nói là không cần, chỉ cần ăn cơm ở hàng quán đơn giản nào đó, hay là ở nhà thì càng tốt, không khí gia đình ấm cúng. Và bạn không tin được là họ đã trả lời thế nào đâu!

" Thì đó cũng là nhà chúng ta mà "

Đúng là phong cách của người giàu có, câu nói này cũng đủ để tôi hiểu, khách sạn 5 sao ấy cũng là tài sản của nhà bọn họ. Ôi trời đất ơi! Cảm giác như mình vớ được hũ vàng rồi chứ không còn đơn giản là trở thành bạn gái của crush nữa ấy.

Mà tôi cũng chưa từng gặp cha anh ấy nhỉ. Là chủ sở hữu của chuỗi khách sạn nổi tiếng như vậy, ắt hẳn phải nghiêm túc và đáng sợ lắm.

Chỉ là tôi nghĩ vậy thôi chứ thực ra cha anh ấy cực kì hiền luôn, tạo cảm giác vô cùng gần gũi. Có lẽ vì vậy mới sinh ra tính cách thân thiện này ở anh ấy nhỉ!

Bữa ăn cơm vô cùng đàm ấm và hòa hợp. Hai bên cùng hỏi han về gia đình......

Nói chúng là còn bàn luôn đến chuyện chung thân đại sự luôn rồi. Tiến độ này cũng quá nhanh đi.