Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 49: Chưa Muốn Kết Hôn Thì Đính Hôn Trước




Thời gian một ngày rồi lại một ngày, trôi qua rất nhanh.

" Nhìn chị Linh làm đám cưới làm anh cũng muốn nhanh chóng tổ chức lễ cưới quá! "

Anh ấy nằm dài trên ghế, thở dài.

" Hạ Hạ, hay chúng ta cũng làm đám cưới đi! "

" Em, tạm thời vẫn chưa muốn tạm biệt với cuộc sống trước hôn nhân đâu! Ít nhất thì đến khi bằng tuổi chị Linh bây giờ, em mới muốn làm đám cưới! "

Tôi ngồi xuống bên cạnh anh.

Anh ấy bĩu môi chán nản.

" Vậy là em không muốn làm đám cưới ngay bây giờ hả, nếu bằng tuổi chị Linh, còn những 3 năm nữa, vậy thì lâu quá! "

" Thôi nào, 3 năm thôi, thời gian như vậy mới đủ dài để chúng ta trao nhẫn chứ! "

Không khí im lặng một hồi thì anh ấy đột nhiên ngồi bật dậy làm tôi giật mình suýt thì làm đổ cốc nước.

" Nếu chưa muốn kết hôn, vậy chúng ta đính hôn trước đi! Coi như làm lễ này rồi, anh cũng yên tâm không sợ ai cướp em đi! "

" Đính hôn? "

" Ừm, ừm, em thấy ý kiến này thế nào? "

Nghe cũng không tồi nhỉ.

" Được thôi! Vậy chúng ta đính hôn trước! "

Thời gian nghỉ đông dài, liền định hai ngày đầu tiên của đêm ba mươi.

Đính hôn thêm đoàn niên, coi như là song hỷ lâm môn, vô cùng náo nhiệt.

Mặc dù chỉ là đính hôn, nhưng tôi vẫn rất khẩn trương.

Ngày đi thử lễ phục đính hôn với anh ấy, tôi lặng lẽ hỏi anh.

"Đến lúc đó phải làm những gì? Thật sự là em không có một chút kinh nghiệm nào cả."

Anh ấy liền bật cười, nắm tay tôi, ý vui trên mặt không tan.

"Anh cũng là lần đầu tiên mà, làm gì có kinh nghiệm, với lại loại chuyện này con cần phải có kinh nghiệm nữa sao? "

"...... "

Tôi cũng không biết nữa, dù là đính hôn nhưng cũng khẩn trương và hồi hộp chứ bộ.

Lễ phục toàn bộ đều là anh ấy bỏ tiền ra đặt may theo yêu cầu.

Rất đắt.

Chồng tôi giàu quá! À nhầm, anh ấy chứ....

Vốn định thuê một bộ là được, dù sao cũng tổ chức có một ngày, cũng đâu phải ngày nào cũng mặc đâu!

Nhưng anh ấy lại không đồng ý, muốn làm theo yêu cầu. Toàn bộ làm thủ công, bởi vì đẩy nhanh tốc độ, nên chi phí có hơi đắt đỏ.

Bởi vì cảm thấy lãng phí nên tôi đã nói qua với anh trước đó. Anh ấy lắc đầu mỉm cười.

" Anh thì muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em trong áo cưới. Với lại, sao có thể để cô dâu xinh đẹp của anh chịu ủy khuất được nhỉ, em không cần câu nệ, tiền của anh làm ra, đều là muốn em tiêu sài! "

" Được thôi, đến khi em sài hết tiền của anh, để xem anh thế nào "

Anh ấy bật cười, xoa đầu tôi.

" Nếu vậy anh càng phải cố gắng làm việc nhiều hơn để kiếm được nhiều tiền cho vợ anh tiêu xài chứ! "

Coi như anh giỏi.

Lễ phục là màu hồng nhạt đơn giản.

" Làn da của em trắng lại thêm thân hình mảnh khảnh, mặc nên chắc chắn sẽ rất đẹp! Bộ lễ phục này chính là tự tay anh chọn lấy cho em, đảm bảo có một không hai, độc quyền duy nhất chỉ có một mình em được mặc "

Váy dài chạm đất, tóc dài xoã tung trên vai.

Tôi hơi thẹn thùng, màu hồng nhạt khẽ hiện lên trên gò má, bước từng bước đến trước mặt anh ấy, nhẹ giọng hỏi anh.

" Đẹp không?"

Anh ấy kinh ngạc nhìn tôi, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

" Có phải đẹp xuất sắc đến mức không nói lên lời không! "

Một lúc lâu mới hồi phục lại được tinh thần.

" Em luôn luôn xinh đẹp, nhưng anh lại không biết được rằng, em mặc vậy đi ra, không ngờ lại xinh đẹp đến thế.

Cả người giống như phát ra ánh sáng, như tiểu tiên nữ từ trên trời hạ phàm. "

Anh bước lên phía trước một bước, nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, môi dán bên tai tôi, âm thanh phát ra dịu dàng.

" Hạ Hạ, hôm nay anh mới phát hiện, cô gái mà anh muốn kết hôn, là một tiên nữ. Tại sao lại có thể đẹp đến như vậy?"

Thất thố rồi. Vốn muốn trêu chọc anh ấy, kết quả người bị trêu chọc lại là mình.

" Lại trêu em "

" Ơ hay, đâu có a, anh nói toàn là sự thật.Nếu em cứ xinh đẹp như thế này chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn trong bữa tiệc mất, vợ của anh sao có thể để mấy thằng nhãi khác ngắm được "

" Được rồi, đừng nói nữa, ngại chết em rồi! "