Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 52: Trượt Tuyết




Anh ấy gần đây có hạng mục lớn nên ra nước ngoài bàn công việc cùng với đối tác, còn tôi chỉ một mình lủi thủi ở nhà. Buồn ghê.

Buổi tối hôm nay, hai chúng tôi gọi video.

Lúc video vừa lên, tôi vẫn đang cuộn tròn trong chăn.

Chăn rất dày, quấn chặt chẽ trên người, chỉ lộ ra một khuôn mặt lớn cỡ bàn tay.

" Anh đang làm gì thế? "

Trong phòng anh ấy mở máy sưởi, chỉ mặc một cái áo tay ngắn, dựa nửa người lên đầu giường.

" Ôi trời, nhìn em bị chiếc chăn bọc kín trông khác nào chiếc bánh chưng đâu, sao không mở máy sưởi lên cho ấm? "

" Không, mở lên em thấy khó chịu lắm, bọc trong chăn này thích hơn! Mà anh nói ai là bánh chưng hả? Ý là chê em béo phải không? "

" Anh nào có a, nhìn em lộ mỗi cái mặt ra trông đáng yêu quá ý! "

Hừ, chữa cháy tốt đó.

" Mà sao giờ này anh gọi cho em, muộn lắm rồi, còn chưa đi ngủ đi? "

" Nhớ vợ a ~ Không được ôm vợ đêm đông thế này thấy con tim lạnh sâu sắc! "

" Vớ vẩn. "

Anh ấy gật đầu, hơi nghiêng người sang bên cạnh, đổi tư thế, một chân rảnh rang cong lên, nói.

"Vợ, ngày mai là lễ giáng sinh."

" Em biết "

"Ngày mai em bay đến đây chơi đi, anh đã đặt vé máy bay rồi, đặt cả vé trượt tuyết nữa! "

Tôi trợn tròn mắt.

" Anh đặt vé rồi? Vậy sao không nói với em sớm hơn mà để bây giờ mới nói, em chưa có soạn đồ! Với cả em cũng không biết trượt tuyết!  "

" Không sao, soạn đòi thì chỉ cần mang quần áo ấm đi là được. Còn trượt tuyết, anh dạy em "

" Nếu em ngã thì sao? Em sợ đau lắm! "

" Vợ à, anh sẽ không để em ngã đâu! "

Tôi bĩu môi, trừng mắt nhìn anh.

"Nếu anh dám để cho em ngã, em sẽ đánh anh."

" Haha, rồi rồi, nhất định không để em ngã! "

Sau đó anh ấy nói tiếp.

"Ngoan nào, đi ngủ sớm một chút, sáng mai máy bay cất cánh sớm. Anh đợi em ở sảnh sân bay! "

" Ừm, anh cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Phu Nhân Của Ông Trùm Mafia
2. Ái Thật Lâu Bằng Hữu
3. Cuộc Sống Mỗi Người
4. Thành Phố Của Những Cơn Mưa Vô Tận
=====================================

"Ngủ ngon, vợ."

................

Ngày hôm nay tôi dậy rất sớm, bởi vì chuyến bay tôi đi là chuyến đầu tiên.

Lúc mặc quần áo, bên trong áo lông mặc thêm một áo lót nhung để giữ ấm, mặc hai cái quần, một đôi vớ, quần ngoài không thấm nước vô cùng dày cộm, áo lông dày lại dài. Có lẽ tôi cũng đoán trước được vẻ mặt của anh ấy khi thấy tôi mặc như vậy rồi. Thế nào cũng nói tôi là chim cánh cụt cho mà xem.

Còn đội mũ dệt kim thật dày, đồ chụp tai bằng bông vải, một đôi bao tay thật dày không thấm nước.

Trang bị đầy đủ.

Xuất phát thôi.

................

Máy bay hạ cánh, tôi vừa bước ra đã thấy anh ấy đứng đợi ở đó.

" Vợ, đi dường dài rất mệt phải không? Đưa hành lí đây anh xách hộ em! Mà sao hành lí của em ít như này thôi à? "

" Thì anh nói chỉ cần mang dăm ba bộ quần áo là được mà. Với lại ở cũng có bao lâu đâu! "

" Ừm "

Sau đó anh ấy nhìn chằm chằm tôi một lúc.

" Vợ, anh cảm tưởng em trông như c- "

" Chim cánh cụt? "

Vẻ mặt anh ấy ngạc nhiên lắm.

" Sao em biết anh định nói gì? Càng ngày chúng ta càng tâm linh tương thông rồi đó nha! "

" Anh im đi, lúc nào cũng chê em béo! Này là mặc nhiều quần áo nên mới dày cộm lên thôi, chứ em cũng chỉ tăng có 1 2 cân, không thay đổi nhiều như thế! "

" Em nào có béo! Vợ của anh cực kì dễ thương, dễ thương nhất trên đời. Mũm mĩm lên một tí mới tốt, gầy quá anh xót! "

" Đấy, anh cảm thấy câu trước câu sau của anh có bị mâu thuẫn không? Tại anh cứ nấu cho em món ngon nên dạo này lượng ăn của em mới nhiều như thế! "

" Rồi, rồi. Bé yêu của anh sao mà đáng yêu quá vậy ta! Anh hứa về sau càng nấu nhiều món ngon hơn nữa để vỗ béo vợ mới được! Chúng ta mau đi thôi, về khách sạn của anh rồi tới khu trượt tuyết! "

Hôm nay là lễ giáng sinh, khách du lịch đến trượt tuyết rất nhiều, bầu không khí rất tốt.

Ngồi xe hai giờ, vừa vào trong phòng, tôi cảm thấy thật mệt mỏi nên leo lên trên giường nằm.

Anh ấy cũng lại đây, nghiêng người nằm xuống, cúi đầu hôn một cái lên trên gương mặt của tôi.

" Hôn một cái, lâu lắm mới gặp vợ, nhớ cặp má bánh bao này chết mất! "

" Lâu cái gì mà lâu! Mới có 2 ngày "

Anh ấy cười khúc khích, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve môi của tôi, vui vẻ trong mắt rất sâu, nói.

" 2 ngày đối với anh mà cứ như 2 năm rồi ấy "

" Rồi, bù cho anh sau! khi nào chúng ta trượt tuyết? "

"Trước tiên nghỉ một lát đã, ăn cơm trưa, lại ngủ trưa, buổi chiều rồi đi."

Buổi sáng bởi vì phải ra sân bay sớm, nên cũng chưa có ăn gì, đến đây cũng đã trưa rồi, lúc này đã hơn mười một giờ, hai người chúng tôi ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, sau đó liền tới phòng ăn, ăn cơm trưa.

Đồ ăn cũng rất phong phú.

Lúc đến phòng ăn, đã có nhiều đôi tình nhân đến.

Chúng tôi ngồi vị trí gần cửa sổ, bên cửa sổ là cây cầu nhỏ cổ kính bắc ngang sông. Nhánh cây ven đường đều bị tuyết trắng bao phủ, trên cầy cầu gỗ cũng tích tụ đầy tuyết.

Tuyết trên núi lớn hơn nhiều so với tuyết ở chân núi, tôi lấy điện thoại ra chụp lại cảnh bên ngoài.

" Ăn trước đã, lát ra ngoài anh chụp cho em! "

"Được."

Hương vị món ăn ở đây cũng không tồi.

Sau khi ăn xong, chúng tôi nghỉ ngơi một lát, rồi tôi kéo anh đi trượt tuyết.

Thế mà bảo sẽ không để tôi ngã, kết quả ngã cả trăm lần rồi mà đã biết trượt đâu. Ê cả mông. Chắc là tôi không có thiên phú rồi!

Về tới phòng là tôi lại lăn ra nằm ngay, mệt chết mất. Rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi tỉnh lại, đã thấy anh ấy xuất hiện chình ình ngay trước mắt tôi, toàn bộ thân thể đặt trên người tôi, hai tay chống vững ở hai bên. Giật cả mình. Muốn làm cái gì nữa không biết.

" Anh làm gì vậy? "

" Vợ ơi....."

Êy, êy, cái bầu không khí này có gì đó không ổn nha, nó cứ.....ái muội làm sao ý. Tôi cảm giác có gì đó không ổn, định bật người dậy đẩy anh ra, nhưng ngay lập tức bị anh đè lại.

Tôi lấy hai tay chắn trước ngực, miệng lắp bắp.

" Anh, anh muốn làm gì vậy? "

" Vợ ơi, có lẽ.... anh không thể nhịn nổi được nữa đâu! "

" Anh sao vậy, đau bụng à? "

Anh ấy gục xuống vai tôi, cười.

" Vợ ơi, sao em ngây thơ thế này, đáng yêu thế này, em nghĩ với cái tình cảnh này thì anh có thể làm gì em? "

Bờ môi anh ấy lướt nhẹ trên da thịt vùng xương quai xanh của tôi, có chút nhột.

" Vợ ơi, có thể không? "

Anh ấy hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi, vuốt ve mái tóc của tôi.

" Em, em sợ....."

Tiến độ này hình như hơi nhanh, không phải chỉ đơn giản tới đây trượt tuyết thôi sao, tại sao lại xảy ra tình huống này.

Tôi không biết bây giờ bản thân cảm thấy thế nào nữa, dù sao cũng là lần đầu, có hơi sợ. Cũng không phải là không muốn, chúng tôi đã bên nhau 10 năm rồi, khoảng thời gian đó quá đủ để tôi đặt trọn niềm tin vào anh.

Anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, má tôi rồi cuối cùng là môi.

" Anh sẽ thật nhẹ nhàng, tin tưởng anh! "

Tôi chần chừ một lúc, môi mím chặt.

" Đ....được..... "