Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 54: Đám Cưới




Chúng tôi cuối cùng cũng tổ chức lễ cưới rồi.

Toàn bộ hôn lễ đều do một tay anh tổ chức. Lựa chọn nhà thờ, quá trình hôn lễ, cùng với thiệp cưới và bánh kẹo cưới, tất cả từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều không để cho tôi đụng vào.

Đương nhiên, từ sân đến lựa chọn đến sắp xếp chỗ ngồi, mỗi cái sắp xếp, hằng ngày đều được anh ấy báo cáo rõ chi tiết với tôi, chỉ cần tôi thấy không hài lòng chỗ nào, lập tức đi thay đổi.

" Vợ, em chỉ cần ngồi yên một chỗ, mọi chuyện cứ để anh! Nếu có gì không đúng ý em, anh sẽ thay đổi lại toàn bộ! "

" Anh mà làm vậy thì khổ mấy nhà dịch vụ tổ chức lễ cưới ấy. Mọi chuyện anh chuẩn bị đã quá hoàn hảo rồi, em thì còn chỗ nào để phàn nàn nữa chứ!

Người ta luôn nói quá trình chuẩn bị hôn lễ rất dễ lao tâm lao lực, nhưng em đối với hôn lễ này, lại không tốn chút sức lực nào. "

" Ừm, đại khái là do người chồng này của em quá tốt phải không? "

Anh ấy lại muốn được khen rồi. Tôi xoa xoa mái tóc của anh ấy.

" Vâng, vâng, chồng của em là đỉnh nhất trên đời! "

Ngày diễn ra hôn lễ.

Trong phòng trang điểm, Hi Văn nhịn không được phụng phịu.

" Hạ Hạ cậu mới đúng là đánh nhanh thắng nhanh nha! Tớ rõ ràng có người yêu trước, vậy mà cậu lại kết hôn trước tớ! "

Tính háo thắng của Hi Văn từ trước giờ vẫn vậy.

" Ai bảo cậu không cưới sớm, cứ chần chừ mãi như vậy, định để tới bao giờ? Sắp 30 rồi đó! "

" Thôi nào cậu đừng lôi chuyện tuổi tác ra, cậu biết bạn thân cậu kị nhất là tuổi tác mà! Thì anh ấy cũng mấy lần ngỏ lời, chủ yếu là tớ vẫn tiếc nuối chưa muốn tạm biệt cuộc sống độc thân! "

" Cô nương nhà cậu cũng mau làm đám cưới đi, tớ còn có thể trở thành phù dâu cho cậu! "

" Được rồi mà. Chuẩn bị xong rồi thì đi thôi, mọi người đang chờ kìa! "

" Ừm! "

Trước đã có bạn xử lý hôn lễ, xử lý xong chỉ để lại một chữ: Mệt. Mệt đến nổi chỉ muốn đẩy nhanh quá trình sau để mau chóng kết thúc.

Tôi lại không cảm thấy mệt mỏi, bởi vì không mệt, cho nên đối với những nghi thức tiếp theo vô cùng mong đợi. Trong chờ mong lại mang theo vài phần căng thẳng và thấp thỏm.

Căng thẳng và thấp thỏm này, liên tục duy trì từ lúc bắt đầu nghi thức.

Cha của anh ấy dắt tôi vào lễ đường, ông ấy nói.

" Ta là cha của Hạo Nam thì cũng là cha của con, ta sẽ thay cha ruột con dắt con vào lễ đường! "

" Con cảm ơn chú! "

" Chú cái gì nữa, gọi cha! "

" Vâng, cha! "

Anh ấy thì đứng ở dưới cổng vòm phủ đầy hoa tươi.

Âu phục màu đen, áo sơ mi trắng. Anh đứng thẳng người, đẹp trai đến nỗi làm cho người khác không dời mắt được. Chồng tôi sao mà đẹp trai quá.

Cha dắt tôi, từng bước từng bước đi đến chỗ anh.

Đại sảnh khách sạn phát ca khúc tiến vào hôn lễ, người điều khiển chương trình ở trên đài chủ tịch thành thục nói chuyện.

Có lẽ do bầu không khí làm cho tuyến lệ bị kích thích, một đoạn đường ngắn ngủi, hai mắt của tôi đã ươn ướt, nước mắt không khống chế nổi chảy xuống.

Anh ấy đưa tay lên lau giọt nước lăn dài trên má của tôi.

" Vợ, sao em lại khóc? Ngày trọng đại như này phải vui lên chứ! "

" Chính vì vô cùng hạnh phúc nên em mới không kìm nén được nước mắt! "

Sao có thể không cảm động chứ?

Yêu đương gần mười năm, từ độ tuổi học sinh trẻ trung, đến lúc hai mươi hai hai mươi ba tuổi, độ tuổi đẹp nhất. Đến khi chính thức ở bên nhau, thời gian trôi qua lâu như thế, tình cảm không hề phai nhạt đi mà nó dần sâu đậm hơn. Cuối cùng là về chung một nhà.

" Hạo Nam, con có đồng ý cưới Lâm Hạ làm vợ không? Yêu thương cô ấy, chung thủy với cô ấy, tôn trọng và bảo vệ cô ấy, dù bệnh tật hay khốn khổ, dù giàu có hay nghèo khó, con vẫn sẽ ở bên cô ấy cho đến chết chứ? "

Những câu quen thuộc đã được nghe trong lễ cưới của chị Hạo Linh, giờ đây, nó đó dành cho chúng tôi. Nghe lần nữa, cảm xúc vẫn thật lạ.

Giọng nói của mục sư vang lên, ông nhìn thẳng vào anh ấy đang đứng đối diện mà hỏi.

" Con đồng ý. "

Anh ấy nói sau đó vài giây.

Vị mục sư quay sang bên tôi, tiếp tục nói:

" Lâm Hạ, con có đồng ý cưới Hạo Nam làm chồng không? Yêu thương anh ấy, chung thủy với anh ấy, tôn trọng và bảo vệ anh ấy, dù bệnh tật hay khốn khổ, dù giàu có hay nghèo khó, con vẫn sẽ ở bên anh ấy cho đến chết chứ? "

" Con đồng ý. "

Tôi ngay lập tức mỉm cười hạnh phúc gật đầu.

" Được rồi, mời cô dâu chú rể trao nhẫn cưới. "

Anh ấy quay sang, đeo nhẫn vào ngón tay áp út cho tôi.

Tôi cũng đeo nhẫn vào ngón áp út cho anh ấy.

" Rất tốt, ta tuyên bố, hai con chính thức trở thành vợ chồng. Chúc hai con trăm năm hạnh phúc. "

Bên dưới tiếng vỗ tay, lời chúc mừng vang lên.

Anh ấy cầm lấy micro đi lên phía trước, dõng dạc nói.

" Hạ Hạ, cảm ơn em, cảm ơn em đã gả cho anh làm vợ của anh. Hạo Nam anh lấy sinh mạng ra thề, trong suốt quãng đời còn lại, mãi mãi yêu em, vì em che gió che mưa, để cho em không lo nghĩ chuyện áo cơm... Vợ à, anh yêu em! "

Sau đó anh ấy đột ngột vén tấm voan ra, đặt lên môi tôi một nụ hôn thật sâu.

Tôi cảm nhận giờ đâu mình chính là cô dâu hạnh phúc nhất trên đời này.

Dưới đài một trận tiếng vỗ tay như sấm.

Tôi tin tưởng anh. Tin tưởng anh sẽ yêu tôi, tin tưởng anh sẽ vì tôi che gió che mưa.