Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 60: Vị Cứu Tinh




" Anh không đi làm à? "

Tôi ngồi trong lòng anh, bị anh ôm chặt từ phía sau, thỉnh thoảng chóp mũi của anh lại cọ cọ vào hõm cổ tôi, thật ngứa.

" Ưm ~ anh chỉ muốn ở bên cạnh vợ thôi! "

" Đừng nháo, anh không đi làm, công ty sẽ bị tổn thất "

" Nhưng đến công ty rồi thì không được nhìn thấy em nữa..... "

Sau đó anh im lặng một lúc, bất chợt đứng phắt dậy làm tôi suýt ngã chổng vó trên mặt sàn. Cái tên này, đã bao lần rồi không biết.

" Ấy chết, anh xin lỗi, em có sao không? "

" Em mà ngã đạp mặt xuống sàn rồi xấu xí thì bắt đền anh! "

" Vợ, anh chin nhỗi ~ "

" Thôi, ghê quá, mà sao đột nhiên anh đưng dậy. nghĩ ra cái gì à? "

" Đúng nha, anh đang có một ý tưởng cực kì tuyệt vời đây, sao trước không nghĩ ra sớm hơn nhỉ! "

" Là gì vậy? "

" Vợ, hay em làm thư kí của anh đi, như vậy chúng ta cùng đi làm, ở cạnh nhau 24/24, anh sẽ luôn được nhìn thấy em. và không còn phải trông ngóng thời gian tan làm nữa! "

" Hả? Như vậy đâu có được, em thì làm gì có chuyên môn ở khoản kĩ thuật công nghệ đâu, sao làm việc được! "

" Cứ yên tâm, em chỉ cần đứng bên cạnh anh là được rồi, những việc khác trợ lý sẽ lo liệu, em không cần làm gì hết! "

Dù nói thế nhưng mà.

" Hạo tổng, đây là bản báo cáo hướng dẫn quy trình vận hành thiết bị, công nghệ, an toàn lao động của bộ phận chúng tôi."

" Còn có quản lý, kiểm tra, giám sát và chịu trách nhiệm về kỹ thuật và an toàn lao động trong công tác vận hành, bảo trì, sửa chữa, thay thế thiết bị, máy móc, … của Công ty. "

" Giám sát về mặt kỹ thuật đối với mọi hoạt động bảo dưỡng, sửa chữa, xây dựng mới… trong toàn Công ty. "

Hoàn toàn không hiểu gì hết.

Hiện đang có cuộc họp, tôi thì đứng sau anh ấy quan sát.

Anh ấy cầm bản số liệu, lập tức nhíu mày. Sau đó ném nó xuống bàn.

" Tại sao tháng này, các số liệu lại kém rất nhiều so với hồi trước? "

Anh ấy quát lớn, mọi người im bặt, ai cũng cúi gằm mặt xuống, không dám lên tiếng.

" Tôi trả lương cho các người để mấy người làm ăn chểnh mảng, làm qua loa có lệ thế à? Không muốn công việc này nữa rồi phải không? "

"....... "

Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng một hồi lâu.

Gì vậy, anh ấy còn có bộ mặt đáng sợ như thế này sao?

"....... "

" Thời hạn 1 tháng, tất cả đưa về đúng quỹ đạo, à không, còn phải làm tốt hơn như thế. Nếu tổ phòng tổ nào làm tốt, trọng thưởng, còn làm không tốt, cứ chờ đó mà chịu phạt đi! "

" Khụ "

Tôi bất giác ho lên một tiếng, anh ấy quay lại nhìn tôi thì giật mình, sau đó hẵng giọng một tiếng.

"Hôm nay tạm thời đến đây thôi. Tan họp "

Cứ như thế mọi người bị giày vò suốt tiếng đồng hồ cũng coi như giải thoát, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của tất cả mọi người đặt lên tôi, Những ánh nhìn thật nóng bỏng, làm tôi rùng mình.

Trước khi rời đi anh ấy cố tình nén lại dặn dò.

" Chuyện này chưa xong đâu, mọi người cứ tiếp tục suy nghĩ thêm phương án, đề phòng có thêm nhiều cuộc họp đột xuất như vậy nữa. "

Khi không còn ai trong phòng nữa, anh ấy tiến gần về phía tôi, ôm chặt.

" Chồng à, nhìn anh lúc nãy đúng là ra dáng sếp lớn nha. Rất nghiêm khắc, cũng rất đáng sợ! "

" Anh không có đáng sợ, chỉ là họ làm việc không tốt nên anh mới khiển trách một xíu thôi! Anh không làm em sợ chứ? "

" Haha, không có. Mà em thấy dáng vẻ lúc này với hồi nãy của anh đúng là hai thái cực. Lật mặt cúng nhanh ghê nha! "

" Đâu có. Chỉ là anh chỉ dịu dàng với một mình em mà thôi! "

Tôi xoa xoa mái tóc mềm mại của anh.

" Công việc hẳn là rất áp lực và vất vả, chắc anh mệt mỏi lắm, xin lỗi vì em không thể san sẻ gì được cho anh! Chúng ta về phòng, em pha cho anh một tách cafe cho tỉnh táo! "

" Chỉ có vợ là thương anh, chỉ lúc ở bên cạnh vợ anh mới thấy thoải mái thôi ~ "

" Rồi, rồi, đi thôi, đừng làm nũng nữa! "