Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 65: Gần Đây Gặp Nhiều Chuyện Xui




Tối hôm nay, tôi ôm anh ngủ một cách ngon lành trên chiếc giường êm ái của chúng tôi.

Đến nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa phòng. Ban đầu âm thanh ấy rất nhỏ, nhưng dần dần, cứ trong mấy giây sau tiếng gõ ấy ngày một lớn hơn.

Tôi lờ mờ mở mí và đưa đôi mắt còn đang mớ ngủ của mình ngó lên trần nhà và ra xung quanh, nhưng thấy mọi thứ không có gì khác lạ và đáng ngờ.

Nhìn sang bên cạnh, anh ấy vẫn đang ôm tôi trong lòng và đang say giấc.

Tôi nghĩ bụng chắc không có gì đâu, chỉ là nằm mơ thấy thôi. Thế là tôi quay sang ôm anh, an tâm tiếp tục ngủ.

Nhưng chỉ một lúc sau, tôi lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng. Tôi nghĩ là nó phát ra từ phía ban công. Hay chắc chỉ là tiếng gió va đập vào cửa thôi, nhưng sao tiếng gió lại lớn như thế. Tôi bắt đầu cảm thấy hãi hãi, rợn người rồi đấy.

Tôi đưa mắt ra ngoài ban công, nhưng cũng đâu có gì đâu. Nhớ lại dạo này có con mèo hay lui tới chỗ ban công nhà tôi, chắc là nó lại lọ mọ nghịch ngợm mấy chậu cây của tôi rồi.

Tự tĩnh tâm lại bản thân như vậy thôi chứ tôi vẫn còn cảm thấy sợ lắm, thế là tôi rúc người sâu hơn vào trong lòng anh tìm kiếm sự an toàn, tự an ủi lòng mình là do bản thân làm nhiều việc nên mới mệt mỏi sinh ra nhiều ảo giác vậy thôi, chứ không có chuyện gì đâu.

Đêm khuya yên tĩnh và vắng lặng đến đáng sợ, tôi cố nhắm mắt nhưng không tài nào lại giấc được. Sau đó, tôi lại nghe thấy tiếng " xoảng, xoảng " như có ai đó làm rơi vỡ cốc. Tôi giật mình, hoảng hồn.

Bắt đầu co rúm người và tôi run rẩy gọi anh dậy.

" Anh...anh ơi!!! "

Anh chồng đang ngủ rất say, nhưng nghe tôi lay vài cái cũng giật mình chồm dậy.

" Có chuyện gì sao vợ? "

" Hình, hình như cốc ở dưới nhà bị vỡ hay sao ấy, em nghe thấy tiếng xoảng! "

Tôi run giọng nói với anh,

" Vậy để anh đi xem sao! "

Anh vừa định rời giường, tôi đã kịp níu góc áo lại.

" Em, em đi với. Em sợ ở một mình lắm! "

Anh ấy nắm tay tôi, chúng tôi đi song song xuống dưới nhà, quả nhiên là có một chiếc cốc bị vỡ tan tành ở trong phòng bếp. Anh ấy vội ngăn tôi lại.

" Em ngồi ở đó đi, để anh dọn cho, không khéo giẫm vào lại chảy máu chân! "

" Dạ..... nhưng mà, sao đột nhiên cốc lại vỡ vậy? "

Anh ấy dọn dẹp xong, đi ra ngó quanh một hồi.

" À, nãy rửa bát, anh quên không đóng cửa sổ, thủ phạm là con mèo kia kìa, chưa kịp bắt nó đã chạy mất hút rồi! "

Tôi mới thở phào nhẹ nhõm, chắc tại gần đây xem phim ma, nên mới tưởng tượng ra mấy thứ hãi hùng không đâu thôi.

" Vậy ạ? Thế lần sau anh cẩn thận hơn nhé! Em bị doai sợ chết rồi đây này! "

" Được rồi. Anh biết, mà vợ cũng đừng xem phim ma nữa, lá gan nhỏ mà cứ thích mấy thứ kinh dị "

" Haha, em biết rồi, em cũng sợ chết khiếp rồi đây "

Sau đó cả hai chúng tôi trở về phòng ngủ tiếp. Anh kéo chăn và ôm chặt tôi vào lòng mình thêm, không quên hôn lên trán tôi vài ba cái để trấn an tôi ngủ ngon giấc.

May quá, hóa ra là do con mèo làm vỡ cốc thôi, thế mà tôi cứ tưởng ma. Lần này xin chừa, từ bây giờ tôi sẽ không bao giừo xem phim ma nữa đâu, sợ chết mất.

Thế là tôi cố nhắm mắt và thả lỏng cơ thể. Tay anh ấy xoa lưng tôi một hồi để dỗ tôi ngủ lại rồi cũng nhẹ dần và ngưng hẳn, vì anh đã vô giấc lại. Tôi cũng mơ màng và bắt đầu thiếp đi theo anh.

Bỗng cả người tôi cứng đơ và tôi rơi vào một trạng thái vô cùng khác lạ. Vội mở choàng mắt và tôi thót người, khi thấy một mình nằm giữa giường và không thấy thầy đâu cả. Xung quanh phòng tối đen và chỉ có chút ánh sáng của ánh trăng hắt vào cánh cửa ngoài ban công tạo nên không gian kỳ bí.

Tôi vội vàng bật dậy tìm kiếm bóng dáng của anh. Vừa nãy mới ngủ bên cạnh tôi, sao giờ lại không nhìn thấy nữa? Hay là anh khát nước nên xuống dưới nhà uống nước nhỉ?

Tôi bật dậy men theo cầu thanh đi xuống dưới nhà, có mò đến mấy cũng không tìm ra công tắc điện ở đâu. Không gian thì tối đen như mực, tĩnh lặng như mặt hồ, thật đáng sợ.

Tôi cố đè nén cảm giác sợ hãi trong lòng mình, gọi anh.

" Chồng ơi? Anh Hạo Nam ơi? "

Nhưng đáp lại tôi chỉ là khoảng không trống rỗng, tôi không định hình được bản thân đang ở nơi nào nữa rồi.

Ngay khi định quay lại, một giọng cười the thé của người đàn bà nào đó vọng ra khiến tôi càng cảm thấy sợ hãi tột độ hơn. Ngay sau đó, khung cảnh thay đổi, tôi nhận ra bản thân đang đứng ở sát vách vực sâu.

Tôi vốn rất sợ độ cao, cảm nhận được bản thân đang ở trạng thái nào, hai chân tôi liền run rẩy không ngừng, không cách nào di chuyển được, chỉ cần nhích một bước, là tôi có thể rơi ngay xuống dưới. Vực sâu như thế, rơi xuống chỉ có tan cương nát thịt.

Nhưng đằng trước, người đàn bà kia một lúc càng tiến lại gần tôi hơn, gương mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe chảy hàng máu dài, đáng sợ quá.

Ngay khi nó cất tiếng cười the thé của mình trước tôi tôi lần nữa, tôi nhích một bước lùi lại, tôi có thể cảm nhận bản thân mình sắp tơi tự do trong không trung rồi. Ai đó, làm ơn, cứu tôi với. Ngay lúc đó, một cánh tay với lấy nắm chặt tôi, là anh ấy, anh ấy xoay người 180⁰ kéo tôi xoay ngược trở lại vào trong, còn bản thân anh ấy thì theo quán tính lao xuống vực.

" Khônggggg! "

Tôi bừng tỉnh, cả người ướt sũng mồ hôi từ đầu cổ xuống dưới chân. Cố thở ra từng cơn nặng nhọc để hai lá phổi được thông khí. Bàn tay chới với trong không trung.

Anh ấy nằm bên cạnh thấy tôi ú ớ và toàn thân lạnh toát nhưng lại ướt sũng mồ hôi, nên hoảng hồn gọi tôi dậy và rối rít hỏi han.

" Vợ ơi, em có sao không? Vợ ơi, em sao vậy? Anh gọi bao nhiêu cũng không tỉnh, còn nói mớ rồi hét toáng lên? "

Cả người tôi rã rời và đau nhức, tôi vẫn trong tư thế nằm và thở hổn hển trả lời.

" Em, em gặp ác mộng..... đáng, đáng sợ quá "

" Không sao, không sao, chỉ là mơ thôi! "

Nhưng mà, ác mộng ấy không phải đặt trên người em, mà nó lại chuyển lên người anh......

Lúc này đã gần 3 giờ đêm và anh ấy bật sáng đèn khắp phòng. Sau đó anh ấy chạy đi lấy cho tôi cốc nước.

" Cảm ơn anh! "

" Em mơ thấy gì? "

Tôi cố ngồi dậy và bắt đầu kể lại cơn ác mộng của mình cho anh nghe, vừa kể vừa nhớ lại làm tôi muốn sởn hết cả gai ốc.

Sau đó anh ấy vỗ vè an ủi tôi.

" Không sao, chỉ là mơ thôi, em nhìn xem, anh vẫn ở bên cạnh em đó thôi. Không sao nữa rồi! "

" Vâng "