Chỉ là..bài này hayyy quaaaa.
____________________________________
"Oaaa, nhà Hưng to thật đấy!" Tôi cảm thán thốt lên.
Hai chúng tôi đứng ở ngoài mưa nhìn ngôi nhà nhỏ mang phong cách hiện đại trước mặt. Nhà Hưng không quá to, nhưng lớn hơn tôi tưởng nhiều. Vì nghe Dương nói cậu ấy phải đi làm thêm kiếm tiền chữa bệnh cho bà hoặc đại loại là vậy.
"Vào đi." Hưng mở cửa mời tôi vào, "Ở cuối dãy là nhà tắm, đợi tao lấy đồ cũ của mình cho Chi nha."
"Ừm...chắc không cần đâu."
Hưng quay lại nhìn tôi nhướng mày, "Chi nghĩ đến nhà tao để làm gì? Còn không mau đi tắm, kẻo bệnh thì biết tay."
"Dạ."
****
Tôi vò mái tóc ẩm đi ra ngồi xuống sofa nhà cậu ấy nghịch điện thoại. Tiếng Thế Hưng trong bếp vọng ra: "Máy sấy trên bàn đấy, cỡ 30 phút sau là có đồ ăn rồi. Chi ngồi đấy chơi nhé?"
Tôi nhìn chiếc máy sấy được gấp gọn trên bàn, cười mỉm: "Tớ không dùng máy sấy đâu nhưng cảm ơn Hưng nha."
"Khách sáo thế. Điều khiển tivi dưới tủ bàn, muốn coi phim thì cứ lấy."
"Được."
Tôi vừa vò tóc khô tự nhiên vừa bấm điện thoại. Tôi đi lâu thế mà Dương chẳng gọi cuộc nào, kì lạ thật.
Đúng 30 phút sau, Hưng đi ra với chiếc tạp dề rất "nam công gia chánh" nhìn tôi.
"Vào đi, nấu xong rồi."
Tôi há hốc mồm trước bàn ăn rất cầu kì. Nào là thịt kho tiêu, canh bí đỏ, rau muống xào tỏi và mandu chiên. Ai da, bình thường Hưng nấu ăn như này sao?
"Hưng biết nấu ăn à, giỏi thế." Tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên ngồi xuống.
"Chi khen con nít đấy à? Bà tao không thích ăn ở bệnh viện nên tao tập nấu ăn từ hồi lớp 9 rồi, cũng được lắm đấy thử đi." Hưng tháo tạp dề bước đến chỗ tôi.
Tôi vừa ăn vừa hỏi, "Mai mốt cho tớ đến thăm bà nhé."
"Ừ, bà rất vui vì tao dẫn bạn gái đến đấy."
Tôi cúi xuống ăn tiếp, nói sang chuyện khác, "Hưng vẫn đi làm thêm à, tớ thấy nhà cậu nhìn rất tốt."
"Mặc dù không giàu, nhưng đủ ăn đủ mặc. May là ông ta còn có lương tâm gửi tiền về chữa bệnh nên bà tao vẫn được ở phòng riêng. Có phải mày nghe mọi người đồn không?" Hưng hỏi.
Tôi thẳng thắn trả lời: "Ừ, nên tớ cũng định khuyên cậu đừng đi làm thêm nữa. Mà 'ông ta' là ai thế?"
"Ba tao."
"..."
"Vậy là cậu ở một mình hả, cô đơn nhỉ?" Tôi cười cuối mặt xuống bàn càng nói càng nhỏ dần,
"Nếu không có Thùy Dương chắc tớ cũng ở một mình rồi. May mà có Dương, tớ ghét cô đơn lắm."
"Ừm, tao biết."
"Hả? Hưng biết gì?" Tôi ngạc nhiên.
Hưng xích ghế đến, cuối xuống dưới nhìn thẳng vào mắt tôi, "Hưng biết mà, biết chuyện của Chi và mẹ."
Tôi thoáng bất ngờ rồi lại mỉm cười chế giễu: "Sao? Trông có tội nghiệp không? Đáng thương không?"
"Không, đáng yêu lắm."
Đáng yêu lắm...
Tôi ngồi thẳng dậy, hốc mắt đỏ lên nhìn cậu ấy, "Đừng nói nữa..."
Hưng khẽ xoa đầu tôi dỗ dành.
"Ừm, không nói nữa. Ăn xong tao đưa Chi về."
Tôi lau mắt trở về trạng thái khách sáo ban đầu, mỉm cười nói: "Không cần đâu."
"Trời tối lắm rồi, bị ma bắt đấy."
"...Được."
****
Thế Hưng dừng xe đạp trước cổng nhà Dương, xuống xe bấm chuông vô cùng thành thục.
Cũng phải, cậu ấy đã từng cõng tôi về mà.
Cô giúp việc chạy ra, vừa nhìn hai đứa sau cánh cổng liền tỏ sắc mặt vô cùng ngạc nhiên chạy ngược vào...trong?
Gì vậy? Sao không mở cửa cho tôi?
Một lúc sau, Thùy Dương mặc đồ ngủ chạy ra, trên đầu là cái bịt mắt ngủ trong rất dễ thương.
Hiểu rồi...
"Aa, Tiêu về rồi sao." Cô ấy khoác tay tôi, rồi nhìn qua Hưng giật mình: "Trời ơi, Hưng ở đây sao, dẫn Chi về à?"
Dương ơi tao mắc cỡ, mày có thể diễn chân thật hơn không.o
Tôi chào Thế Hưng rồi kéo cô bạn đang nháy mắt với mình vào trong, đóng cửa lại.
Vừa vào phòng, Hoàng Ngọc Thùy Dương đã dựa lưng vào cửa, cười bỉ ổi tra khảo, "Giải thích đi. Mày mặc đồ Thế Hưng, 8 giờ mới về, Hưng đưa mày về. Tất cả là sao?"
"Từ từ đã, tại sáng điểm cậu ta thấp nên tao đùa rủ Hưng đi chơi, ai ngờ cậu ấy đồng ý thật. Vậy nên lúc đó tao mới hỏi mày đi không, mày không chịu mà. Với lại tao đi chơi bị mắc mưa nên qua nhà Hưng trú cho đỡ cảm lạnh, với lại tao sợ ma nên Hưng dẫn tao về, với lại..." Tôi nói một hơi dài như đang cố rửa sạch tội lỗi của mình.
Dương bịt miệng tôi lại nói: "Đủ rồi, mày thì cái gì chẳng lí do. Bây giờ sao? Muốn nghe tao kể chuyện của Phúc không? Mang mền gối qua đây mau."
"Vâng ạ." Thấy Dương không còn tra hỏi nữa tôi mới yên tâm tung tăng đi về phòng.
****
"Gì cơ? Mày chủ động tỏ tình Phúc á??" Tôi vừa nằm xuống đã ngồi bật dậy vì cú sốc quá lớn phát ra từ chính miệng cô bạn thân của mình.
Dương kéo mền lên miệng tỏ vẻ ngại ngùng, "Làm gì mà ngạc nhiên vậy. Mày nghĩ nhát cấy như Phúc thì đợi đến chừng nào mới chịu tỏ tình?"
"Ờ ha." Tôi gật gật nằm xuống.
"Chuyện là... mày còn nhớ cái hôm mày nghỉ học do say không?"
"Ừ nhớ, hôm đó tao nghỉ tận một ngày trong lo sợ đấy!"
Dương gật đầu nói tiếp: "Yee sure, chính là hôm đó. Mày nhớ cái vụ đám chợ búa uy hiếp, chọc ghẹo nữ sinh mà cô Thùy có nhắc nhở trước lớp không?"
"Ừ nhỉ, mày không nói tao cũng quên. Tự dưng dạo này nó chìm hẳn, hình như là sau khi phụ huynh của chị lớp 11 nào đấy làm ầm lên thì phải."
"Ừ phải. Lặn lâu quá nên hôm tao đi học về bọn chúng mới ngoi lên tái xuất giang hồ hay sao ấy. Haizz, bọn chúng đúng là có mắt nhìn người ghê, tao xinh vậy cơ mà."
Tôi dửng dưng liếc qua cô bạn đang tỏ vẻ đáng thương của mình.
"Rồi sao, bọn chúng có đứa nào bị thương không? Đừng tưởng tao không biết mày có học karate và đai đen tam đẳng nhá."
"Ai da, ai biểu bọn đấy dùng ánh mắt trần trụi trêu chọc tao cơ chứ? Mày không biết đâu, nhìn mấy thằng hã* ấy như thể sắp lột sạch quần áo tao ra đến nơi ấy. Lúc đấy tao điên máu rồi, chỉ cần 2 giây nữa thôi là tao định động thủ với bọn ng* l** này rồi. Nhưng mày biết gì không, tự dưng...."
Tôi bịt miệng, ngắt lời cô bạn của mình, "Đừng nói tao là Minh Phúc xuất hiện, đánh nhau với mấy tên đó rồi kéo mày cao chạy xa bay nhé?"
Thùy Dương tiu ngỉu nhìn tôi, "Ê, sao mày biết hay vậy?"
______________________________
Lấy nỗi đau trồng lên hoa bỉ ngạn. Để khắc tên mình hồi ức đau thương.
Trong tâm khảm ta ôm lòg tiếc nuối.
Mối duyên xưa đứt đoạn tấm chân tình.
.