Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 2: Mắt một mí




Đang nói chuyện với tôi thì lớp trưởng đứng ngoài cửa gọi Dương đi đâu đó. Cô ấy tạm biệt tôi rồi đi theo Phúc.

Haizz, 2 lần rồi. Trực giác bảo tôi bạn Dương và Phúc có gì đó rất mờ ám.

Cùng lúc đó, có hai bạn nữ bước vào, cuộc trò chuyện không nhỏ vừa vặn tôi có thể nghe được.

Bạn A: “Mày biết gì chưa? Lại có thêm một đứa tới khóc lóc với Thế Hưng rồi đấy!”

Bạn B: “Haiz thằng Hưng đúng kiểu gieo hi vọng rồi dập tắt ấy, nó tán người ta cho đã tới lúc người ta luỵ rồi thì bỏ luôn.”

Bạn A: “Ừ, tao thấy nó hội tụ đủ các yếu tố redflag, ghost với trap luôn ấy.”

Bạn B: “Thì đó, nó đẹp mà lại dẻo miệng đứa nào chẳng mê. Đúng là tinh hoa hội tụ, nhưng lại giao cho nhầm người mà.”

Sau đó thì tôi không còn nghe được gì cả, vì 2 người ấy vô lấy bình nước xong đi ra luôn. Đại khái người như hắn chắc chắn là kiểu KHÔNG NÊN ĐỤNG VÀO!

****

Tan học, tôi uể oải dọn dẹp cặp sách ra về. Tôi cố gắng đi chậm hết mức có thể để không phải trở về ngôi nhà ấy.

Đứng trước cửa nhà, tôi chần chừ liệu có nên vào hay không. Sau cùng tôi cũng dứt khoát bước vào. Căn nhà to 3 tầng vẫn lạnh lẽo và cô độc như mọi ngày. Chẳng biết từ khi nào nhà không còn là nơi tôi muốn về nữa.

“Tiêu về rồi sao, mau vào ăn cơm nào.” Tiếng mẹ tôi vang lớn trong phòng bếp, căn nhà tối chỉ có ánh đèn hiu hiu khiến không khí u ám hơn hẳn.

Tôi thấy mẹ đang bưng đồ ăn ra, như thể chỉ đợi mỗi tôi trở về. Có lẽ hôm nay sẽ yên ổn.

Ngồi xuống bàn, chưa kịp đụng đũa mẹ đã lên tiếng: “Có phải con lại đứng hạng 3 trong khối đúng không?”

Được rồi, tôi đã đoán lầm. Mẹ vẫn là mẹ, sẽ chẳng có phép màu nào khiến bà ấy thay đổi.

Mẹ tôi nhíu mày:

- Được rồi, Đào Minh Phúc thì mẹ không nói, cậu ta quá giỏi đi. Nhưng hạng 2 con vẫn không giữ nổi. Con có biết mẹ kì vọng vào con như thế nào không?

Tôi vẫn im lặng, tôi biết khi tôi không nói gì chỉ khiến mẹ bực bội hơn. Mà tôi thì có thể nói gì?

“Con không thấy bản thân kém cỏi sao? Tại sao lại chẳng chịu cố gắng gì vậy? Hạng 3 là đủ sao?” Mẹ tôi gầm giọng quát lớn.

“Mẹ lại gặp ba sao?” Tôi bất giác thốt ra.

- Mày im..

Tôi buông đũa cầm cặp đi thẳng lên lầu. Câu cuối cùng mà tôi nghe được là giọng nói mất bình tĩnh của mẹ.

“Tao thà không đẻ mày ra thì hơn, tại mày, tại ba con mày mà tao mất thanh xuân của mình!”

Chốt cửa lại, tôi ngồi xuống giường với đống tiêu cực. Tôi nên làm gì đây? Tại sao người có tội luôn là tôi vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?



Tôi từng nghe mẹ nói, sự có mặt của tôi chỉ là một phút loạn lạc của ba mẹ. Mẹ từng uống thuốc phá thai nhưng bằng cách nực cười nào đó mà tôi vẫn kiên cường sống tiếp.

Vậy nên mục tiêu của tôi là sống. Nhất định phải sống. Không những thế phải sống thật hạnh phúc! Cũng chẳng biết đó có phải mục tiêu không, nhưng hiện giờ hình như tôi chưa làm được...

Ba tôi ngoại tình.

Thật ra cũng không hẳn. Sau nhiều vụ cãi nhau của họ tôi biết được rằng mẹ lấy tôi ra để ép ba cưới mẹ. Người mà ba tôi thật sự muốn cưới là mối tình đầu của mình.

Mẹ tôi bỗng từ người thứ ba biến thành vợ, đường đường chính chính đi cùng ba tôi trên lễ đường. Đáng lẽ vị trí đó không phải của bà.

Mẹ tôi phát điên vì biết ba vẫn còn qua lại với người khác nhưng nhất quyết không chịu ly hôn. Chỉ vì mẹ không muốn ba và “bạch nguyệt quang” đó đến bên nhau.

Ba tôi thì đã chán ngán căn nhà này rồi. Lâu lâu ông về thì vẫn chỉ là gây gổ.

Tuần trước tôi đi mua đồ dụng học tập chuẩn bị cho khai giảng, lúc về đã thấy tiếng khóc và tiếng cãi nhau ở trong nhà. Tôi định đi ra ngoài để “tránh nạn” nhưng trời lại đổ mưa như muốn tôi phải gánh chịu cơn thịnh nộ ấy. Bước vào nhà chưa kịp mở giày thì cái bát lớn lao thẳng vào đầu. Sau đó tôi phải ở lại bệnh viện, cũng vì thế mà đi học muộn hơn các bạn khác.

Sáng nay cũng thế, tôi vừa xuất viện về là mẹ đã cằn nhằn. Thật ra cũng không phải tôi mít ướt gì, chỉ là những lời mẹ thốt ra thật sự khiến tôi rất buồn. Đại khái là “Biết thế lúc đó đẻ mày ra tao lấy gối dìm chết cho rồi.”

Tôi biết mẹ chẳng cần tôi, có khi còn muốn tôi chết đi. Vì thế tôi phải kiên cường sống tiếp chứ.

Tôi chui vào chăn với mớ suy nghĩ đêm khuya. Tôi không biết vì sao mẹ lại ghét tôi như thế? Có thật là tôi đã huỷ hoại thanh xuân của mẹ không? Mục tiêu của mình là gì? Chỉ đơn giản là sống thôi sao?

Thật sự không muốn nghĩ, tôi cố gắng chìm vào giấc ngủ. Vì tôi nhận ra rằng chỉ có ngủ mới khiến tôi thấy yên bình.

***

Thời tiết tháng 9 vẫn luôn nhưng vậy. Chỉ muốn gói mình vào giường ngủ đông thôi.

Sáng nay lớp tôi có một bài kiểm tra nên trước giờ vào học mọi người cắm đầu vào đống đề cương, chẳng có thời giờ nói chuyện.

Chỉ khi Thuỳ Dương vào thông báo, “Cô anh văn hôm nay có việc nên nghỉ rồi. Và chúc may mắn vì hôm nay không thầy cô nào dạy bù đâu!”

Cả lớp hét lên vui sướng, cũng phải thôi thoát phận kiểm tra ai mà chẳng thích. Duy chỉ có vài bạn cằn nhằn về việc tối qua đã ôn kĩ mà lại không kiểm tra.

Cả lớp đang nháo nhào thì đột nhiên quay qua cùng một hướng. Vì tò mò tôi cũng hướng mắt về phía hành lang, mái tóc vàng sáng đập vào mắt tôi. Nhìn hắn chẳng khác gì ánh sáng đi về phía mình cả.

Hưng?

Màu tóc và làn da của Hưng nhìn cứ nhứ... Bourbon! Bourbon Amuro trong Conan vậy. Đúng là khá giống.

“Này! Sao mày cứ đi trễ vậy?” Dương lớn tiếng phê bình.

Hưng chẳng nói chẳng rằng bước xuống phía dưới.

Tôi không chắc mình có tự huyễn hay không, nhưng tiếng bước chân ngày càng gần khiến tôi nghi ngờ việc cậu ta đang bước xuống chỗ tôi.



Một mùi hương của hoa bỉ ngạn vô cùng quen thuộc bao trọn lấy tôi. “Thứ phát ra mùi hương” đó ngồi thụp xuống trước mặt.

Tôi biết tỏng là ai rồi nhưng vẫn cố lờ đi tránh gây phiền phức.

Tôi nhận ra việc mình lờ đi càng phiền hơn vì ánh mắt phán xét tò mò của đám bạn đều hướng về phía chúng tôi khiến tôi thật sự khó chịu.

Tôi đưa ánh mắt “CÓ CHUYỆN GÌ SAO?” nhìn về phía hắn với hy vọng sẽ hiểu được ý mình. Nhưng có vẻ Hưng không hiểu...

Cách nhìn của cậu có thể lẳng lơ hơn không, Nguyễn Trịnh Thế Hưng?

Trong lúc gửi ánh mắt “thân thiện” đến Thế Hưng, tôi vô tình nhận ra mắt cậu ấy rất đẹp. Mắt một mí sao? Rất cuốn! Nhìn cứ bị đểu cáng đến ấn tượng ấy.

Không được, đẹp mà tồi thì cũng như không. Kiên cường lên Diệp Chi!

Đám con gái thấy cả hai không nói gì cũng chán rồi quay lên. Thật ra con gái lớp tôi công nhận là Hưng hội tụ đủ yếu tố gọi là “guem” nhưng phái nữ lớp 10a3 chẳng ai thèm mê cả. Tính gieo hi vọng rồi dập tắt như hắn thật chẳng phải gu con gái lớp tôi. Nhưng bằng một cách kì lạ nào đó mà mấy bạn nữ lớp khác mê như điếu đổ.

Tôi cảm thấy Hưng như Bách Khoa vậy, kiểu “người ngoài ao ước, người trong ước out” ấy.

Chợt bất giác mỉm cười vì suy nghĩ của mình.

“Cười với tôi sao?” Hưng mở lời với giọng nói không thể ngọt hơn.

Bị ảo tưởng hả?

Tôi tiếp tục không “care” và cúi xuống ôn bài.

“Nhìn bạn quen quá, hình như mình gặp ở đâu rồi nhỉ?” Hưng trầm giọng nói.

Mình có gặp cậu ta sao?

Khoan! Đừng nói là tiếp theo hắn sẽ hẹn mình ở quán nào đấy nhé. Lớn tướng rồi mà sao sài cái chiêu cũ rích này thế? Thôi được rồi, nếu cưng muốn thì chị chiều.

Tôi ngước lên nhìn hắn kiểu chấm hỏi. Hình như Hưng hiểu, cậu ta được nước lấn tới:

- Nếu tao không lầm thì chiều Chủ nhật tuần này mình gặp nhau tại Highland gần hồ nhé!

Tôi đưa mắt kinh ngạc không thể thật hơn.

Thật sự nghi ngờ trình tán gái của cậu ta có khi còn thua cả tôi ấy chứ. Tôi chắc rằng hắn tán đổ con gái nhà người ta bằng nhan sắc chứ không phải mấy chiêu trên mạng với tiêu đề “cách tán gái của badboy“.

May thay Dương phát hiện kéo tôi qua đám của cậu ấy chứ không thì sẽ bị ánh mắt kia đè chết mất.

Gọi là nhóm nhưng cũng chỉ có Đào Minh Phúc, tôi và Dương thôi. Ngồi gần lớp trưởng tôi mới nhận ra cậu ấy cũng rất được. Thật sự rất cao, có thể hơn Hưng ấy chứ..

Đeo mắt kính da trắng nhìn đúng chất thư sinh. Chỉ có điều cậu ấy thật sự rất hiền, kiểu ai nói cũng tin ai kêu gì cũng làm. Vậy nên tôi thấy Dương và Phúc như bù trừ cho nhau vậy.

Mấy ngày sau đó Thế Hưng vẫn quanh quẩn chỗ tôi. Lúc đầu đầu tôi còn tỏ thái độ, nhưng hình như tôi càng thể hiện cảm xúc hắn càng hứng thú hay sao ấy. Thế nên tôi chọn cách bơ hắn luôn.