Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở

Chương 20: Cá cược




"Này, sao Hưng ở đây?" Tôi kéo Hưng ra một góc khuất hỏi nhỏ vào tai cậu ấy.

Hưng thong thả đút tay vào túi quần nhìn xuống đỉnh đầu tôi, "Sao tao không được ở đây? Chi thập thò như ăn trộm thế."

"Hôm nay chỉ có đội tuyển học sinh giỏi văn ôn thôi. Hưng đi lộn ngày rồi."

"Tao đến đây để ôn học sinh giỏi ngữ văn mà."

"Wuể?" Tiếng hét của tôi khá to hơn mức cho phép liền vội bịt miệng mình lại nói nhỏ với Hưng: "Hưng không nhớ hôm bữa được điểm văn không tốt à, còn bị tụt xuống hạng 3 lận đấy."

"Bởi vậy tao mới vào đây để ôn cho tốt hơn nè. Tao rất thích văn."

Tôi nghiêm túc nhìn cậu ấy, nói rõ một lần nữa: "Có phải vì Chi không? Hưng vào đội là vì Chi à? Hưng à, cậu rất giỏi môn tự nhiên mà, đừng đánh lệch hướng mà ông trời đã cho cậu cơ hội được không?"

Hưng cũng dần nghiêm túc xoa đầu tôi, "Cơ hội của tao là do tao tự nắm lấy. Tao muốn làm gì thì đã suy nghĩ kĩ. Nếu thi ngữ văn thì sao? Năm sau hay năm sau nữa tao vẫn thi môn khác được."

Và thế là tôi đã bị thuyết phục, còn Hưng ngang nhiên bước vào lớp.

****

"Diệp Chi, Diệp Chi." Hưng đẩy người tôi nói nhỏ.

Tôi tháo tai nghe nhìn cậu ấy. Hình như đây là lần thứ 4 cậu ấy gọi tôi rồi đấy. Mới ôn có một giờ thôi mà?

"Nếu tao giải nhất cấp quốc gia môn ngữ văn. Chi làm bạn gái tao nhé?" Hưng lại thỏ thẻ vai tai tôi.

"Hưng bị thần kinh à." Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy.

"Được không?"

Tôi cười xua tay cậu ấy, "Không thể nào..."

Tới tôi còn chưa chắc được giải khuyến khích mà cậu ấy đã bàn đến giải nhất rồi. Liệu có tin được không? Mới mấy ngày trước Hưng được có 8.3 điểm ngữ văn đấy.

"Nếu không thì sao?" Tôi thương lượng.

"Tao sẽ không làm phiền Chi nữa."

Lỡ không đậu thì sao... vậy Hưng sẽ không làm phiền tôi nữa à. Có chút không muốn...



"Được không?" Hưng kiên nhẫn hỏi tôi.

"Được rồi, nhưng nếu cậu không đậu thì ta vẫn làm bạn nhé."

"Ừm, móc ngoéo đi." Hưng chìa tay ra đợi tôi đáp lại.

"Cậu trẻ con quá." Tôi cười móc tay cậu ấy.

****

Tôi, Thế Hưng, Thùy Dương và Minh Phúc dần đi vào đúng quỹ đạo của riêng mình. Tôi bắt đầu thấy sự cố gắng của cậu ấy, Hưng học rất nhiều...hình như còn chẳng thèm chơi game hay nhắn tin với đám chúng tôi nữa, rủ đi chơi thì cũng là đang bận học.

Mỗi sáng Dương đều phát cho hai đứa tôi một hộp milo và bịch bánh để nạp năng lượng cho kì thi học sinh giỏi sắp tới. Mỗi lần tôi đưa bánh xuống là lại thấy cậu ấy cắm mặt vào tờ giấy thi chi chít chữ.

"Này, Hưng quyết tâm đến vậy sao?" Tôi thắc mắc nhìn cậu ấy.

"Tao đang theo đuổi "tương lai" của mình đấy, vậy nên phải cố gắng chứ. Cấp quốc gia đâu phải chuyện dễ dàng."

Ừ nhỉ? Không có gì nhưng nếu cậu ấy được giải thì cũng tốt. Tốt cho cả hai.

****

Hai đứa tôi cứ lao vào đống đề cương xếp chồng mà chẳng biết thời gian, mãi cho đến khi Dương ngoi lên nhóm chủ động nhắn tôi mới biết cuối tuần là Tết Dương Lịch.

Hoàng Ngọc Thùy Dương: "Set lịch đi, ngày 31 đi countdown không?"

Đào Minh Phúc: "Diệp Chi chắc đồng ý ha? Còn @nguyentrinhthehung có định sống hay không? Muốn quyết tâm thật à?"

Nguyễn Trịnh Thế Hưng: "Được, lần này tao đi."

Phạm Diệp Chi: "Tao cũng vậy nhé!"

Hoàng Ngọc Thùy Dương: "Ok, từ 9 giờ tối đến 1 giờ sáng nha. Hẹn ở nhà tao nhé."

****

Tôi dành ra ngày cuối cùng của năm để xả hơi và làm điều mình muốn trước khi bước vào hai tuần khốc liệt sắp tới.

Và đó là lí do mà tôi và Dương có mặt tại trung tâm thương mại. Chúng tôi hẹn hò nhau cả một buổi sáng và cùng đi mua sắm, cho Dương. Thật ra cô ấy có tìm cho tôi mấy bộ nhưng...

"Hở quá!" Tôi giấu bộ đồ "mát mẻ" kia sau lưng nhìn cô ấy.



"Hở gì? Đây là bộ kín nhất trong cái shop này rồi đấy." Dương phủ nhận.

Tôi chỉ tay lên bộ áo lông dày cộm kia, nhìn qua cô bạn của mình: "Cái đó đâu có hở."

"Phạm Diệp Chi, đó là đồ của mấy bà từ 40 tuổi trở lên đấy." Dương chạy đến chiếc áo lông, lấy bảng giá gắn trên đó trừng mắt nhìn tôi: "Liệu mày có thấy chữ 'Phù hợp cho người 30 tuổi trở lên' không hả?"

Và thế là, chúng tôi đi mua sắm cho Hoàng Ngọc Thùy Dương.

Vừa về tới nhà tôi đã chạy ngay đến giường đễ ngủ một giấc thật đã. Vì sao á? Vì tôi tiêu hao năng lượng quá nhiều sau chuyến "thư giãn" đấy!

Tôi ngủ một mạch từ 12 giờ chiều đến 5 giờ rưỡi tối cho tới khi Thùy Dương chui vào giường cõng tôi qua phòng cô ấy "chọn outfit".

Aiiii da, muốn đi ngủ quáa. Tôi ghét lựa đồ lắm, vừa mệt vừa lạnh.

"Tỉnh chưa? Hôm nay không cần nhiều thời gian. Tao chọn sẵn cho mày một bộ luôn rồi, đám bảo không chê vào đâu được." Nói rồi Dương lấy trong tủ ra một chiếc áo len cổ lọ ôm body màu trắng và quần lụa suông ống rộng bảo tôi mặc vào.

"Cũng được. Tao thích bộ này." Tôi gật đầu bước vào phòng thay đồ.

"Vậy hả. Cuối cùng mày cũng thích một bộ ra trò rồi. Thôi cho mày luôn đấy, dù gì bộ đó tao cũng không dùng mấy."

Tôi thay bộ đồ mới bước ra nhìn cô ấy, "Bộ này kín mà. Tao thấy mày mặc cũng đẹp nữa. Với lại mày có Phúc rồi mà vẫn thích mặc đồ hở à?"

"Không hề nhé, dạo này tao mặc đồ kín đáo lắm đấy. Mặc mấy đồ hở... qua tay Phúc cũng thành kín thôi!" Dương phân trần.

"Vậy hôm nay nàng định mặc bộ nào thế?" Tôi nháy mắt nhìn Dương.

Cô ấy vội chạy vào tủ đồ lấy ra một chiếc babytee đen và váy chữ A màu xanh lục đưa lên hớn hở nói: "Áo đôi của tao với Phúc đấy."

"Biết rồi cô nương, đi thay đồ nhanh đi." Tôi cười đẩy Dương vào phòng thay đồ. "Tao về phòng trước, khi nào xong kêu tao nhé."

Dương nháy mắt dặn dò, "Nhớ trang điểm nghen chưa."

"Dạ vâng ạaaaa."

_____________________________

Đọc tới đây rùiii thì vote đii nào. Để tui có động lực ga chương mới.

Hahahahahahahhahahha. (Ghi để chạy đủ 1200 chữ cho đẹp thôi chứ hong có gì:)