Mưa Hoàng Tước

Chương 29




Lục Tây Lăng châm thuốc, rít một hơi, nâng cổ tay xem đồng hồ theo thói quen mới nhớ ra đã tháo bỏ để trên bàn trà, sợ điện thoại ồn ào nên cũng chỉnh sang chế độ yên lặng rồi quẳng lên sofa.

“Mấy giờ rồi?”, anh hỏi Hạ Úc Thanh.

Điện thoại mở khóa, một vầng sáng nhàn nhạt hắt lên mặt cô, “Sắp mười hai giờ đêm rồi.”

“Cô về phòng nghỉ ngơi đi.”

Gương mặt trầm tĩnh sau làn khói xám nhạt, Hạ Úc Thanh nhìn anh, “Chú muốn ngủ à?”

“Ừ.”

“Liệu có mơ thấy ác mộng nữa không?”

Lục Tây Lăng liếc cô, “Sao, cô muốn ở đây cùng tôi à?”

Không ngoài dự liệu, cô như bị kinh hãi, biểu cảm cứng đờ. Lục Tây Lăng thu tầm mắt lại, “Về nghỉ đi.”

Hạ Úc Thanh đi tới cửa, bàn tay vừa chạm vào tay nắm kim loại, cô chợt ngẫm nghĩ rồi quay đầu lại, “Chú Lục, chú có ghét bị người khác càm ràm không?”

Một câu hỏi, lại kéo Lục Tây Lăng vào hồi ức, có lẽ do anh vừa gặp ác mộng.

Lăng Tuyết Mai là một người rất thích càm ràm, nhưng bà nói chuyện lại với tiết tấu nhẹ nhàng đúng đặc trưng của vùng sông nước Giang Nam, khiến lời càm ràm như món điểm tâm ngào đường, dù dính, nhưng lại rất ngọt ngào.

Có một buổi chiều mùa xuân tĩnh lặng, anh đang tập viết trong thư phòng, bất chợt đưa mắt ra ngoài cửa thì thấy bóng dáng bà xuất hiện giữa quầng nắng dịu, bà mặc một bộ váy hoa xanh ngọc liền thân, dùng chổi lông gà phủi bụi trên bình hoa, vừa làm vừa dịu dàng nói: Tây Lăng à, tập viết qua qua thôi là được, con ngồi lâu lắm rồi đấy, ra ăn cái gì đi. Tối bố đi làm về, cả nhà đưa em gái đi xem phim nhé?

Trước khi nhìn thấy gương mặt thanh tú dịu dàng ấy ngoảnh lại nhìn mình, anh kịp thời thoát ra khỏi dòng hồi ức, ngước mắt nhìn người ngoài cửa, “…Cô muốn nói gì?”

Hạ Úc Thanh nói: “Đừng hút thuốc nữa, nghỉ ngơi cho khỏe, ngoài chú ra, không ai có thể chịu trách nhiệm với sức khỏe của chú được đâu. Người ta vẫn bảo, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng còn gì.”

Câu trước coi như dịu dàng, đến câu cuối lại về đúng với phong cách của Hạ Úc Thanh, nghiêm trang điểm thêm chút khôi hài.

Lục Tây Lăng khẽ nhếch khóe miệng, “Dài dòng.”

Cô có thể nghe ra giọng điệu của anh, bèn nở một nụ cười, “Vậy thì… ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

***

Vì cuộc họp ấn định vào chín rưỡi sáng, nên Lục Tây Lăng rời giường lúc chín giờ.

Lúc rửa mặt có người gõ cửa, anh lấy khăn lau khô mặt, rồi đi ra mở cửa.

Hạ Úc Thanh vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, trong tay xách một cái túi nilon, “Cháu mua đồ ăn sáng cho chú!”

Giọng điệu cảm thán đã lâu không nghe, và cả nụ cười rạng rỡ hơn nắng sớm đầu thu.

Anh nghỉ ngơi một đêm, lúc này lại thấy vẻ tươi cười ấy, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái như vừa hồi phục sau một trận ốm kéo dài, “Mua gì đấy?”

“Vằn thắn.”, cô cười bảo,  “Cháu tìm quán được khen nhiều nhất, ra xếp hàng từ tám giờ. Đông lắm ấy, xếp hàng mãi mới mua được.”

Hạ Úc Thanh đi vào, đặt cái túi lên bàn làm việc, phòng này không có bàn ăn, cô sợ bàn trà thấp, anh ngồi trên sofa cúi người xuống ăn sẽ đè vào vết thương.

Mở túi, nhấc cái bát nhựa bên trong ra, lại cởi túi nước canh, đổ vào bát… Sợ vằn thắn nát, nên nước canh được để riêng. Nước canh trong veo, ít váng dầu, miếng vằn thắn gói nhỏ, vỏ mỏng, có vài cái nhìn gần như trong suốt.

Lục Tây Lăng ngồi xuống ghế, nhận lấy đôi đũa Hạ Úc Thanh đưa, “Cô không ăn à?”

Hạ Úc Thanh cười đáp: “Cháu ăn ở quán rồi. Sợ không ngon, nên cháu thử trước.”

Lục Tây Lăng gắp một miếng vằn thắn bỏ vào miệng, anh có kén chọn thì cũng phải thừa nhận là hương vị không tồi, không uổng công cô gái nhỏ này đi xếp hàng lâu như vậy.

Hạ Úc Thanh đi sang bên cạnh, dựa lưng vào cạnh bàn, hai tay đưa ra sau, chống lên mép bàn, nghiêng đầu nhìn anh.

“Nhìn gì?”, Lục Tây Lăng để ý thấy tầm mắt của cô, “Bữa sáng này không tính.” “

Hạ Úc Thanh không hiểu, “Gì cơ?”

“Cô muốn mời tôi ăn cơm còn gì.”

“Đương nhiên!”, Hạ Úc Thanh nhoẻn miệng cười, lại hơi chột dạ, “Nhưng để cháu chọn được không? Cháu không mời nổi chỗ đắt tiền đâu.”

“Khách thì phải theo chủ chứ.”, anh thích sự thẳng thắn của cô, không càn quấy vì chút hư vinh vô vị, lại càng không cố làm chuyện vượt quá khả năng.

Lục Tây Lăng ăn xong, Hạ Úc Thanh liền dọn dẹp cho anh, mang cả ra vứt vào thùng rác ở gần cửa.

Cô xoay người trở lại phòng khách, mà chẳng thấy bóng dáng Lục Tây Lăng ở chỗ bàn làm việc nữa.

Một lát sau, Lục Tây Lăng đi từ trong phòng ngủ ra, đã cởi bỏ bộ áo choàng tắm, không mặc áo, chỉ mặc một cái quần dài màu xám.

Trên bụng anh, có một miếng gạc được dính lại bằng băng keo y tế.

Lục Tây Lăng đi tới, mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy từ bên trong ra một bọc nilon, cởi nút, sau đó cúi đầu, bóc bỏ miếng gạc trên bụng.

Hạ Úc Thanh đứng yên bất động mấy giây, cuối cùng thầm thở dài một hơi, làm như không có chuyện gì mà đi về phía anh, “Phải thay thuốc à?”

“Ừ.”

“…Để cháu giúp chú.”

Lục Tây Lăng không đáp lời, ngón tay đang gỡ miếng gạc thoáng khựng lại, rồi buông ra.

Cô đứng trước mặt anh, cúi đầu, nâng tay, ngón tay nhón lấy mép miếng băng dính, cẩn thận gỡ ra.

Cảm giác ngưa ngứa, chẳng phải vì độ dính của miếng băng keo, mà là bởi đầu ngón tay của cô.

Lục Tây Lăng hạ tầm mắt, bắt gặp hàng mi đang rủ xuống của cô.

Anh đưa một tay ra lẳng lặng tóm lấy thành ghế.

Gỡ được miếng gạc ra, Hạ Úc Thanh quay đầu vén miệng túi nilon, “Chỉ cần khử trùng thôi à?”

“Ừ.”

Cô lấy ra một lọ Povidone, nhặt ba cây tăm bông, chấm một chút, để gần vào miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy. Lúc chạm hẳn vào, cô ngẩng đầu nhìn anh, quan sát nét mặt của anh, như thể sợ dùng lực không đúng mực sẽ khiến anh đau.

Lục Tây Lăng chẳng có biểu cảm gì cả.

Thấy vậy, cô yên tâm, sau khi khử trùng vết thương xong lại mở ra một gói gạc mới, đặt nhẹ lên vết thương, “Tự chú giữ đi,”, cô nói.

Lục Tây Lăng đưa tay đè lại.

Cô lấy thêm băng keo y tế, dứt ra một đoạn, căng ngang qua miếng gạc, lại đưa ngón tay vuốt khẽ một cái, cố định đoạn băng keo.

Ngón tay cô thon dài mảnh khảnh, móng tay cắt ngắn sạch sẽ, màu móng hồng nhạt, gốc móng có một đoạn mộng nho nhỏ hình lưỡi liềm, đầu ngón tay ấm áp, mềm mại.

Lục Tây Lăng không thể không ngẩng đầu, anh nhìn lên chiếc đèn trên bàn làm việc, phân tích cấu tạo của nó, để phân tán sự chú ý, và để chống lại bản năng sinh lý đang âm thầm trỗi dậy nào đó.

Cô dán cố định miếng gạc bằng sáu đoạn băng keo, ba ngang ba dọc, mỗi một đoạn, cô đều dùng cách thức tương tự để tra tấn anh.

“Xong rồi.”, rốt cuộc cô cũng lên tiếng.

Lục Tây Lăng lùi lại mấy bước, xoay người, không quay đầu mà đi thẳng vào phòng ngủ.

Hạ Úc Thanh chẳng hiểu ra làm sao. Cô vứt bỏ miếng gạc đã qua sử dụng, thu dọn đống túi bọc có logo của bệnh viện, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Lục Tây Lăng đi từ phòng ngủ ra, trên người đã mặc một chiếc sơ mi trắng may bằng chất liệu mềm mại.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Lục Tây Lăng đi thẳng ra mở cửa.

Đi vào ngoại trừ Châu Tiềm còn có bốn người khác, tất cả đều mặc âu phục chỉnh tề, tay cầm laptop và kẹp tài liệu.

Hạ Úc Thanh vội nói: “Chú Lục, cháu về phòng trước…”

“Không sao. Đợi luôn ở đây đi.”, Lục Tây Lăng thuận tay chỉ vào chiếc ghế cạnh bàn làm việc, ý bảo cô ngồi ở đó.

Bốn vị quản lý vừa ngồi xuống lập tức lặng lẽ trao đổi ánh mắt đầy kinh ngạc.

Lục Tây Lăng ngồi xuống một cái sofa đơn, rồi bảo họ bắt đầu.

Bốn người lần lượt báo cáo.

Hạ Úc Thanh ngồi yên một lát, thấy bên kia có vẻ sẽ không thể xong ngay được, cô bèn mở app học từ vựng trong điện thoại ra, lấy quyển sổ ghi chép và bút có sẵn, vừa viết vừa học thuộc.

Ở bên này, phó quản đốc của nhà xưởng báo cáo xong thì tổng kết lại một lần, cũng tự nêu ra ý kiến xử lý, “Lục tổng, cụ thể nên giải quyết thế nào, có xử phạt đám công nhân làm loạn kia hay không, còn phải chờ quyết định của anh ạ.”

Dứt lời, anh ta chẳng nghe thấy Lục Tây Lăng lên tiếng đáp. Ngẩng đầu lên nhìn thử, thì thấy Lục Tây Lăng đang chống tay lên tay vịn sofa, ngồi dựa cả người vào thành ghế, có vẻ như đang nhìn về phía bàn làm việc.

Phó quản đốc đang định nhìn theo hướng ánh mắt của anh, thì Lục Tây Lăng lại lên tiếng, “Những gì đám công nhân kia kể lại, anh tổng hợp thành một bản báo cáo rồi nộp lên.”

Phó quản đốc gật đầu, “Để tôi về chỉnh lại ạ.”

Tiếp sau đó là trưởng bộ phận tài vụ, Lục Tây Lăng như đang nghe mà lại như không, anh cầm điện thoại trong tay, xoay qua xoay lại. Anh dám chắc, kể cả có đưa người nào đó ra giữa quảng trường Nam Thành náo nhiệt vào đúng đêm giao thừa, thì cô vẫn có thể ngồi học được. Vậy mà anh còn thừa hơi lo cô sẽ thấy nhàm chán. Động tác trên tay dừng lại, Lục Tây Lăng mở khóa màn hình điện thoại, gửi tin nhắn cho Châu Tiềm đang ghi chép biên bản cuộc họp.

Châu Tiềm cầm điện thoại lên theo bản năng, vừa nhìn đã sửng sốt, sau đó vội gập laptop lại, đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Úc Thanh hoàn thành nhiệm vụ học từ vựng của ngày hôm nay, lại mở một app tin tức tiếng Anh ra để luyện kĩ năng nghe.

Bên cạnh tay bất chợt xuất hiện một đĩa đồ ngọt. Hạ Úc Thanh hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn, là Châu Tiềm.

Châu Tiềm cười nói: “Lục tổng bảo tôi gọi cho cô, sợ cô nhàm chán.”

Hạ Úc Thanh thoáng giật mình, đưa mắt nhìn về phía sofa.

Lục Tây Lăng như đoán trước được cô sẽ nhìn sang, cô vừa ngoảnh đầu, liền chạm phải ánh mắt của anh.

Chẳng thể nói ra được là gì, nhưng ánh mắt điềm tĩnh, giống một cái liếc mắt mang ý quan tâm đơn thuần, lại khiến cô như phải bỏng, vội vàng dời tầm mắt đi mà lại ra vẻ như không cố ý, bối rối vô cùng.

Ngay sau đó, cô thấy Lục Tây Lăng đưa nắm tay lên che miệng, dường như cười một tiếng rất khẽ.

Cô cuống quýt đưa tay lên véo mạnh vành tai một cái.

Mà Châu Tiềm vừa chậm chạp hiểu ra vấn đề sau khi bị sai đi lấy điểm tâm ngọt, lúc này thấy hai người “mắt qua mày lại”, liền vội vàng quay trở về sofa.

Hạ Úc Thanh lại nhìn Lục Tây Lăng, anh đã bắt đầu tập trung vào công việc. Anh vắt chân ngồi nghiêng, dáng vẻ trầm tĩnh, như thể vẻ tươi cười vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Cô cầm một viên chocolate Dandelion lên, bỏ vào miệng, vị ngọt tan ra, cô chẳng thể nào tập trung được nữa, cũng không sao kiềm chế mà không nghĩ đến cảnh tượng thay thuốc vừa rồi.

Làn da trên người anh còn trắng hơn trên mặt, mà đối lập là, đường nét cơ thể với cơ bắp rất đẹp, không quá phô trương, săn chắc, rắn rỏi.

Cô lại nhìn liếc về phía sofa, xác định lúc này lực chú ý của Lục Tây Lăng không hướng về phía bên này, cô đưa hai tay lên, gấp gáp vỗ nhẹ vào hai má, hòng xua đi hình ảnh đó khỏi đầu.

Cuộc họp kéo dài đến giữa trưa mới kết thúc.

Lục Tây Lăng dặn Châu Tiềm sắp xếp cho mấy vị quản lý kia đi ăn, rồi đứng dậy, đi về phía bàn làm việc.

Hạ Úc Thanh đã sớm để ý đến động tĩnh ở bên đó, đúng lúc Lục Tây Lăng đi tới, ánh mắt cô thoáng lướt qua nội dung mình viết vào sổ trong lúc lơ đễnh, cô ngẩn người, cuống cuồng cầm bút, trước khi anh đứng lại sau lưng, kịp thời gạch nham nhở lên đống từ vựng “muscle”, “pink”…

Lục Tây Lăng chống một tay xuống mặt bàn cạnh Hạ Úc Thanh, “Đói không?”

Hạ Úc Thanh lắc đầu.

“Chiều có một quản lý phải về Nam Thành, cô ăn trưa xong thì lên xe anh ta về đi.”

“Cháu tự bắt xe khách về được mà.”

Lục Tây Lăng nhìn cô, “Trước kia cô không như thế này. Trước kia tôi sắp xếp thế nào, cô sẽ làm theo thế ấy.”

“… Tại vì lần này cháu tự đến, không muốn gây thêm phiền toái cho chú nữa.”

“Thế thì để tôi yên tâm đi.”

Hạ Úc Thanh gật đầu, “Vâng, cháu nghe lời chú.”

Ánh mắt liếc nhìn cô của Lục Tây Lăng sâu thêm mấy phần, anh trùng cánh tay xuống, cách cô càng gần hơn, “Cái gì cũng nghe tôi được à?”

Trên người anh có một mùi hương thoang thoảng, giống mùi của cô, là mùi sữa tắm của khách sạn, cả ánh mắt, và khoảng cách đột ngột kéo lại gần, khiến mạch suy nghĩ của cô chậm lại không ít, “…Chỉ cần là việc cháu làm được.”

“Thế à.”, Lục Tây Lăng nói bằng giọng không cho là đúng.

Tầm mắt hạ xuống, anh thoáng nhìn viên chocolate còn lại trên đĩa, “Không ăn à?”

Không lãng phí đồ ăn là tính tốt của Hạ Úc Thanh, cô lập tức nhặt nó lên.

Lục Tây Lăng liền tóm lấy cổ tay cô, đột nhiên cúi đầu, cắn luôn viên chocolate trên tay cô.

Hạ Úc Thanh cảm thấy máu trong người dồn cả lên, khiến đầu cô căng như một quả bóng chứa đầy nước sôi.

Vậy mà Lục Tây Lăng lại điềm tĩnh như không, anh nhai viên chocolate, chợt hỏi: “Cậu ta thì có gì tốt?”

Mạch suy nghĩ đang sôi sùng sục của Hạ Úc Thanh chậm chạp hơn hẳn ngày thường. “…Ai cơ?”

Lục Tây Lăng nhìn cô, không nói gì nữa.

Một lát sau, anh đứng thẳng dậy, bình tĩnh nói: “Đi ăn thôi.”

“…Vâng.”

Hạ Úc Thanh rút khăn giấy, lau bỏ chocolate dính trên ngón tay, vớ lấy điện thoại rồi đuổi theo Lục Tây Lăng. Cô trốn sau anh, lén lút miết mạnh vành tai.

***

Sau khi quay lại trường, ngày nào Hạ Úc Thanh cũng nhắn tin cho Lục Tây Lăng xem anh hồi phục thế nào.

Lục Tây Lăng trong tin nhắn lãnh đạm hơn người thật của anh gấp trăm lần, chỉ biết trả lời “Ừ”, “Cũng được”, “Về Nam Thành rồi.”… toàn những câu trông cực kỳ giống lấy lệ.

Trở về Nam Thành, Lục Tây Lăng càng bận rộn hơn.

Anh vẫn nhớ bữa cơm mà Hạ Úc Thanh nói muốn mời anh, nhưng căn bản là không thể nào dành ra trọn vẹn một buổi tối.

Xử lý xong cả đống việc tồn đọng trong tay, tới đầu tháng Mười một, sinh nhật của anh.

Giờ này năm ngoái anh đang đi công tác, không tổ chức được sinh nhật cho anh, bà nội và Lục Sênh vẫn cứ canh cánh trong lòng, năm nay bất kể thế nào cũng không tha cho anh. Lục Tây Lăng không lay chuyển được hai bà cháu, đành phải đồng ý, cũng mời Hạ Úc Thanh đến tham dự.

Bà nội và Lục Sênh ôm hết việc chuẩn bị, Lục Tây Lăng không rảnh quan tâm, đúng ngày sinh nhật anh còn phải họp, mãi đến năm rưỡi chiều mới rời công ty về thẳng nhà lớn.

Lướt qua bức tường bình phong ở cổng, Lục Tây Lăng mới ngẩng đầu liếc nhìn vào trong.

Sau ô kính thủy tinh, đèn điện sáng trưng, bóng người mơ hồ.

Đi theo sau, Châu Tiềm xác nhận với anh, “Lục tổng, em vào được thật à? Ông cụ không giận đấy chứ?”

Anh bước nhanh hơn, mặc kệ.

Lên bậc thang, đẩy cánh cửa khép hờ vào, Lục Tây Lăng đứng ở huyền quan nhìn xung quanh, chỉ liếc mắt một cái đã tìm thấy bóng dáng Hạ Úc Thanh trong bếp.

Cô đứng canh Lục Sênh, mặc áo len mỏng trắng, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên.

Cô nhìn anh, trên gương mặt hiện ngay một nụ cười tươi rói.