Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy - Chương 10: Cãi nhau




Edit: Tịnh Hảo

Tưởng Tây Trì đợi ở bãi đậu xe rất lâu mới nhìn thấy Phương Huỳnh đi ra từ lầu phòng học, hai tay cô nắm chặt quai đeo cặp da, bả vai rũ xuống, có chút phờ phạc ỉu xìu, khi sắp đi tới, mới ngẩng đầu lên lên tiếng chào hỏi với anh.

“Làm sao vậy?”

“Không...” Phương Huỳnh ngồi xổm người xuống mở khóa xe đạp, “Nghe nói cậu không được giải nhất?”

Tưởng Tây Trì khựng lại một lát, “Cậu không xem đến khi kết thúc sao?”

Phương Huỳnh cười ha ha, “... Tiết mục biểu diễn tài năng của cậu kết thúc thì tớ không xem nữa.”

Hai người đẩy xe, đi ra ngoài trường, Tưởng Tây Trì giải thích: “Điểm tài năng của Cố Vũ La Tưởng đối cao, cậu ấy là quán quân.”

Phương Huỳnh bĩu môi, “Mắt của giáo viên bị gì vậy.”

“Không có việc gì, như nhau thôi.” Tưởng Tây Trì mở khóa kéo túi sách ra, đưa cúp á quân vừa nhận được cho cô.

“Cho tớ à?”

“Ừ.”

Phương Huỳnh nở nụ cười, “Cho tớ làm gì, cái này không thể ăn.” Nhưng vẫn nhận lấy, cỡ bằng bàn tay, nhét vào trong túi xách.

Hơn bảy giờ, về trễ hơn so với bình thường một chút, nhưng lại sớm hơn lớp tự học buổi tối của lớp 8 và lớp 9.

Phương Huỳnh không muốn trở về sớm như thế, đề nghị cùng đi ăn gì đó. Cô dẫn Tưởng Tây Trì xuyên qua một con phố đến một con hẻm, tới một con phố ăn vặt ở gần trường đại học Khoa học kỹ thuật, tìm thấy một quán mì khá sạch sẽ, đậu xe ở trước tiệm.

Vào quán, ngẩng đầu lên nhìn thực đơn bằng nhựa trên bảng treo trên tường được ghi tỉ mỉ, “Cho cháu một tô mì sợi, cậu muốn ăn gì…”

Tưởng Tây Trì liếc mắt, “Hai tô mì thịt bò.” Thấy mặt Phương Huỳnh hiện vẻ lúng túng, lại bổ sung nói, “Tớ mời cậu.”

Phương Huỳnh cười, kéo băng ghế ra ngồi xuống, tách đôi đũa ra, ma sát lẫn nhau, nhìn Tưởng Tây Trì nói: “… Sau này tớ sẽ có tiền. Thật ra tớ đã để dành được một ít tiền rồi, nhưng không thể dùng.”

“Cậu để dành tiền để làm gì?”

Phương Huỳnh chống khuỷu tay lên bàn, tay nâng má, “Đương nhiên là rời khỏi nơi này rồi.”

Tưởng Tây Trì giương mắt nhìn cô, “Đi đâu?”

Phương Huỳnh nhún nhún vai, “Đi đâu cũng được, chỉ cần không ở hẻm Kiều Hoa, không ở Mặc Thành…”

Tầm mắt cô không biết dừng ở đâu, vẻ mặt thẫn thờ và chờ đợi.

Tưởng Tây Trì nhất thời yên lặng, không biết nên nói cái gì, có thể nói cái gì. Một lát, bàn tay anh tiến vào trong cặp, lấy một cái MP3 ra, đeo tai nghe, đưa cho Phương Huỳnh.

Phương Huỳnh nhận lấy tai nghe, nhét vào lỗ tai, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ca “Câu chuyện của tiểu hoàng hoa (nụ hoa xuân), đã phiêu du từ cái ngày được sinh ra” (*), ngạc nhiên nói: “Cậu có MP3 à? Sao trước đây không thấy cậu dùng.”

(*) Bài Ngày nắng của Châu Kiệt Luân, link nhạc: https://www.nhaccuatui.com/bai-hat/ngay-nang-qing-tian-jay-chou-chau-kiet-luan.YkJl8AWv7a.html

“... Mới mua.”

Tuần trước, rốt cuộc Tưởng Gia Bình cũng gọi điện thoại cho anh, nói chuẩn bị qua đây thăm hỏi ông bà ngoại của anh, hỏi anh có muốn cái gì không. Anh không chút do dự, nói muốn một cái MP3. Hôm sau Tưởng Gia Bình tới đây, liền mua cho anh một máy MP3, một máy điện thoại nhỏ.

Lúc này Tưởng Tây Trì mới nhớ tới mình có một máy điện thoại nhỏ mới, móc từ trong cặp ra, trêu ghẹo một chút, hỏi Phương Huỳnh, “Số điện thoại nhà cậu là số mấy?”

“Hả? Cậu nói cái gì?”

Tưởng Tây Trì lấy tai nghe xuống, “Số điện thoại nhà cậu là số mấy?”

Phương Huỳnh cười cười, rũ mắt, “Nhà tớ không có điện thoại.”

Tưởng Tây Trì giật mình, nhưng không nói gì cả, lấy cuốn vở ra, viết lên trên một dãy số, xé giấy đưa cho Phương Huỳnh, “Đây là số của tớ, có việc gì thì gọi cho tớ.”

Phương Huỳnh liếc nhìn, cất vào, lại tiếp tục nghiên cứu bài hát bên trong MP3 của Tưởng Tây Trì. Cuối cùng phát hiện, trừ mấy bài của Westlife ra, tất cả bài còn lại đều là của Châu Kiệt Luân.

“... Thì ra cậu cũng thích Châu Kiệt Luân à?”

Tưởng Tây Trì: “...”

Liếc nhìn cô, không nói lời nào.

Ăn xong mì sợi, dọc theo bờ sông, hai người đạp xe về nhà.

Phương Huỳnh cất MP3 của Tưởng Tây Trì ở trong túi, chỉ đeo một tai nghe, để lại lỗ tai kia để trò chuyện cùng với Tưởng Tây Trì, “Tại sao cậu từ chối Khổng Trinh Trinh.”

Tưởng Tây Trì nhíu mày, “Không thích...”

“Cậu ấy rất xinh đẹp...”

Tưởng Tây Trì không lên tiếng.

Phương Huỳnh quay đầu lại nhìn anh, “Cậu thích người như thế nào? Giống Cố Vũ La à? Các nam sinh đều thích Cố Vũ La.”

Giọng điệu của Tưởng Tây Trì có chút không kiên nhẫn, “Không biết.”

Phương Huỳnh sửng sốt một chút, mím môi, dằn lòng, không nói chuyện, nhét tai nghe kia vào lỗ tai, chỉ nghe nhạc đạp xe.

Tưởng Tây Trì ý thức được thái độ của mình có chút không tốt, muốn nói xin lỗi với cô, nhưng đạp cả một đường, không tìm được cơ hội.

Đến đầu cầu, Phương Huỳnh tháo tai nghe xuống, trả MP3 cho anh.

Anh vừa muốn nói “Cậu giữ đi”, thì chợt nghe quầy ăn khuya ở bên cạnh, có người nâng giọng nói: “Hôm nay vợ của lão Phương lại phát bệnh rồi à?”

Tên còn lại tiếp lời, “Chắc là vậy rồi, tôi nghe người ta nói, quá ồn ào rồi! Trong nhà toàn là tiếng loảng xoảng, chắc là đập bể thứ gì đó…”

“Làm khó lão Phương rồi, gặp phải một người như vậy...”

Phương Huỳnh biến sắc, quay đầu xe đạp nhanh về phía đông hẻm Kiều Hoa.

Tưởng Tây Trì có chút lo lắng, đang muốn cùng đi qua, đã thấy Phương Huỳnh quay đầu, lạnh lùng nói: “Cậu đừng qua đây!”

Thắng xe lại, suýt chút nữa xe đạp đã ngã xuống, chân nhanh chóng chống lại. Do dự một lát, anh hạ quyết tâm, rốt cuộc lòng hiếu kỳ che mất cái khác, đạp xe, đuổi kịp phía trước.

Cách hơn 10 mét, anh thấy Phương Huỳnh nhảy xuống xe, ném xe đi, xe đạp rách nát ngã xuống đất, bánh xe chuyển động vài vòng, sau đó dừng lại.

Phương Huỳnh lấy chìa khóa ra mở khóa, đá văng cửa, chốc lát, cánh cửa ầm một tiếng ngã trên mặt đất.

Anh đứng yên trong chốc lát, ngừng xe, nhẹ nháng bước tới.

Nhà của Phương Huỳnh, dùng từ “rách nát” thôi cũng không đủ hình dung. Sơn trên cửa đã bị bong ra từng mảnh, mấy cửa sổ đều bị vỡ, che bằng tấm vải đen, bên trong không lộ ra một chút ánh sáng nào.

Anh đi đến phía trước cửa sổ, tính tìm khe hở nhìn vào bên trong, chợt nghe đằng sau cửa sổ truyền đến một tiếng vang thật lớn, không biết là cái gì ngã trên mặt đất, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng Phương Huỳnh hô lớn: “Tôi thao mười tám đời tổ tông nhà ông!”

Từng trận rầm rầm, xen lẫn tiếng Phương Huỳnh kêu gào và tiếng mắng ngày càng ác liệt.

Tưởng Tây Trì nghe thấy mà mí mắt giật giật, nhưng anh không nhìn thấy gì cả, không biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì, rốt cuộc mẹ của Phương Huỳnh lại “phát bệnh” có bao nhiêu nghiêm trọng.

Do dự một lát, anh đi đến trước cửa.

Đang chuẩn bị gõ cửa, phía sau truyền đến một giọng nữ: “Cháu là cháu ngoại của bà Ngô phải không?”

Tưởng Tây Trì quay đầu.

Một bác gái ba chân bốn cẳng tiến lên đưa lấy anh quay trở về, “Cháu mau trở về đi! Mau lên! Mặc kệ chuyện của nhà này!”

Sức lực của bác gái vô cùng lớn, túm lấy làm anh lảo đảo.

“Không phải là có người bị bệnh sao, sao không đưa vào bệnh viện…”

“Ôi.” Bác gái đẩy anh ra ngoài hẻm, “Đầu bị bệnh, đưa vào bệnh viện có thể chữa được sao? Cháu mau về đi, đừng đem phiền toái đến cho mình!”

Điệu bộ của bác gái, chỉ sợ là sẽ không để anh tới gần nhà họ Phương một bước.

Tưởng Tây Trì không còn cách nào, đành phải đạp xe, qua cầu, trở về nhà mình ở hẻm phía tây.

Ngô Ứng Dung hỏi anh ăn cơm chiều chưa, anh không yên lòng “dạ” một tiếng, cầm cặp da về phòng của mình.

Mở cửa sổ, nhìn xem bờ sông bên kia. Nhưng ngọn đèn u ám ở cửa sổ thì cái gì không nhìn thấy.

Mở cửa đi đến hành lang, ra ven sông. Nhưng vẫn cách rất xa, cửa sổ đối diện khép chặt, không nghe được một chút động tĩnh.

“A Trì!”

Tưởng Tây Trì nhanh chóng đáp một tiếng, đi vài bước trên bậc thềm, trở lại bên trong phòng.

Ngô Ứng Dung bưng một chén cháo tới, “Đêm hôm khuya khoắt, cháu đi ra bờ sông làm gì?”

Tưởng Tây Trì cúi đầu, múc một thìa cháo đưa vào trong miệng, “Không... Cháu đi thử xem nước sông có lạnh hay không.”

Ngô Ứng Dung cười nói: “Còn muốn ra sông chơi à? Trời rất nhiều sương và lạnh, đừng xuống sông, đừng để bị cảm.”

“... Dạ.”

Ngô Ứng Dong ngồi đối diện anh, cười hỏi: “Hôm nay là cuộc thi khẩu ngữ, kết quả như thế nào?”

“Á quân...” Tưởng Tây Trì khựng lại, “Cháu tìm giấy chứng nhận cho bà.”

Ngô Ứng Dung xua tay, “Không cần!” Dường như sợ cháu ngoại không được quán quân nên không vui, còn cố ý an ủi hai câu.

Tưởng Tây Trì còn nhớ đến chuyện ở bên kia sông sự, “Bà ngoại...” Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Ngô Ứng Dung, “Nhà họ Phương phía đối diện… vợ của Phương Chí Cường, đã bị bệnh rất lâu rồi ạ?”

“Mấy năm rồi.” Ngô Ứng Dung suy nghĩ, “E là ba bốn năm… Sao đột nhiên muốn hỏi chuyện này?”

“Nghe nói hôm nay lại phát bệnh...”

Ngô Ứng Dung thở dài, “Cũng là nghiệp chướng, một gia đình đang êm đẹp…”

Húp cháo xong, Tưởng Tây Trì tắm rửa rồi trở về phòng của mình. Chuyện gì cũng không muốn làm, dựa vào cửa sổ, nhìn chằm chằm bờ sông bên kia.

Đang lo lắng làm sao đi qua thăm dò tình hình, chợt nghe máy điện thoại nhỏ trong cặp da vang lên. Nhanh chóng lục ra nhìn xem, là một dãy số trong vùng này.

Anh có dự cảm gì đó, nghe máy, quả nhiên là giọng nói run rẩy của Phương Huỳnh: “... Tưởng Tây Trì, có thể cho tớ mượn một ít tiền được không?”

Tưởng Tây Trì nói dối là qua bờ sông bên kia đưa cuốn số học cho bạn cùng lớp, ra khỏi cửa. Sau khi không nhanh không chậm đi tới hơn mười thước, anh chạy như bay, đạp lên con đường đá gồ ghề, trong vòng 2 phút đã đến đầu cầu.

Phương Huỳnh lại thay đồ mang khẩu trang và mũ, dựa vào cột cầu ngồi, nghe thấy anh hô một tiếng thì mới ngẩng đầu lên.

“Cậu...”

Phương Huỳnh chậm rãi đứng lên, hai tay đặt trong túi, lưng có chút khom lại, “... Cám ơn cậu.”

“Cậu vay tiền làm gì?”

Phương Huỳnh khẽ nhíu mày, “Tớ nhất định sẽ trả lại cho cậu...”

“Cậu nói cho tớ biết trước, rốt cuộc cậu mượn để làm gì?”

“... Nhất định phải nói mới có thể cho tớ mượn à?”

“Ừ.”

“... Mua thuốc.” Phía sau khẩu trang là giọng nói mơ hồ không rõ.

“Thuốc gì? Trị... Bệnh tâm thần à?”

Phương Huỳnh ngẩng đầu, ánh mắt tức giận, “Mẹ tớ không bệnh!”