Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy - Chương 40: Bảo vệ




Edit & Beta: Tịnh Hảo

Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì ở lại trường học đến chín giờ tối, gặp Mẫn Gia Sênh, nói chuyện một lát, lại về lớp học thu dọn một ít đồ đạc cuối cùng.

Trận ồn ào trong vườn trường cũng dần dần đến kết thúc, nhưng còn có một chút học sinh, tụ tập tốp năm tốp ba rải rác, hoặc cất tiếng hát, hoặc nghẹn ngào khóc lóc.

Phương Huỳnh không tham gia vào, nắm tay Tưởng Tây Trì đi về.

Sắp đến giao lộ đường Hoa Phổ, điện thoại Tưởng Tây Trì vang lên. Anh đưa tay lấy điện thoại ra, vừa nhìn, là Tưởng gia Bình gọi tới, lập tức có chút không muốn nhận.

Do dự một lát, vẫn ấn nút nghe.

Lúc này Tưởng Gia Bình gọi đến, đương nhiên không có dụng ý khác, chủ yếu là hỏi Phương Huỳnh thi xong chưa, thi thế nào rồi.

Tưởng Tây Trì nói qua loa vài câu.

“Đã thi xong, vậy đi qua ăn một bữa nhé? Chúng ta cũng lâu rồi không gặp phải không?”

Lần trước ra về trong sự không vui, Tưởng Gia Bình tức giận đến suýt chút nữa cắt đứt nguồn kinh tế của Tưởng Tây Trì. Nhưng Từ Uyển Xuân ở bên cạnh nói không ít lời tốt, nói ý nghĩ của đứa nhỏ trong thời kỳ trưởng thành dễ sa vào cực đoan, nếu như lúc này ông và Tưởng Tây Trì đối nghịch, chỉ sợ sau này vết nứt giữa hai cha con sẽ hoàn toàn khó có thể bù đắp được.

Tưởng Gia Bình cảm thấy vô cùng có lý, lại không khỏi cảm thấy Từ Uyển Xuân khéo hiểu lòng người. Tuy rằng Tưởng Nghệ Hiên không đầy hào quang bằng Tưởng Tây Trì, nhưng thắng ở việc khôn khéo biết chuyện. Ông ở trong gia đình mới này đạt được sự an ủi mà trước nay chưa từng có, đương nhiên cũng không muốn cãi nhau cắt đứt quan hệ cha con với Tưởng Tây Trì. Bình tĩnh xong, lợi dụng thời cơ thi đại học xong, cũng chủ động liên hệ.

Tưởng Tây Trì quả thật không mấy hứng thú: “Vậy nói sau ạ, còn phải chuyển nhà…”

“Chuyển nhà cần cha giúp đỡ không?”

“Đồ đạc nhiều, tụi con trực tiếp tìm công ty chuyển nhà rồi.”

Tưởng Gia Bình cũng không vội, “Vậy được, dọn xong rồi thì gọi điện cho cha.”

Tưởng Tây Trì đáp hai tiếng “dạ dạ”, thì nghe phía sau truyền đến tiếng vang “ò e ò e” the thé.

Anh và Phương Huỳnh cùng nhau quay đầu lại, thì thấy một chiếc xe cảnh sát chạy về phía trước, đèn quay loạn xạ, giống như sắp xé rách một bầu trời đêm.

Trong lòng Phương Huỳnh chợt hoảng sợ không lý do, nhìn xe cảnh sát lướt qua bên cạnh hai người, vội hỏi: “Có phải đi về phía tiểu khu chúng ta không?”

Tưởng Tây Trì cũng nhìn không rõ lắm, cúp điện thoại của Tưởng Gia Bình, kéo Phương Huỳnh vội chạy qua.

Trong và ngoài tiểu khu, dòng người vây tới chật như nêm.

Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì mất một lát lâu mới chen vào được, dọc theo nơi có người chen vào bên trong, nhưng lại thấy trước tòa lầu chỗ bọn họ ở, có dây chặn lại, xe cấp cứu cũng đã đến.

Trong đám người không biết có ai hô một câu: “Nhóc Phương, nhà cháu gặp chuyện rồi!”

Chân Phương Huỳnh như nhũn ra, còn chưa kịp hỏi, thì thấy hai cảnh sát áp giải Đinh Vũ Liên đi ra từ trong tầng lầu.

Phương Huỳnh vội chen vào bên trong, nghẹn ngào gọi: “Mẹ!”

Mấy chú cảnh sát ngăn cô lại, thì thấy Đinh Vũ Liên ngẩng đầu lên, hoảng hốt nhìn thoáng qua trong đám người.

Đinh Vũ Liên thấy Phương Huỳnh, thấy Phương Huỳnh bên cạnh Tưởng Tây Trì, tạm dừng trong chớp mắt, gật đầu về phía Phương Huỳnh, nở nụ cười trong giây lát.

“Mẹ!” Phương Huỳnh tiếp tục tiến lên lao về phía trước, một tay của Tưởng Tây Trì nhanh chóng ôm lấy cô.

Đinh Vũ Liên bị áp giải lên xe cảnh sát, trên băng ca có một thi thể che vải trắng, cũng bị nâng lên xe.

Phòng cho thuê là hiện trường xảy ra vụ án, cũng bị phong tỏa, có một chú cảnh sát đi tới giải thích tình hình với Phương Huỳnh. 

Chín giờ hai mươi, đồn công an gần đấy đã nhận được sự tự thú của Đinh Vũ Liên.

Khi cảnh sát đến hiện trường vụ án, áo Đinh Vũ Liên rách rưới ngồi ở một góc, trên tay còn cầm điện thoại di động, tay đầy máu. Phương Chí Cường nằm trên đất, trên lưng có bốn vết dao, máu chảy đầy đất, đã tử vong.

Một đêm này, tất cả vui vẻ sau khi hết thúc kỳ thi đại học đều bị xé nát.

Tưởng Tây Trì dẫn Phương Huỳnh, đến khách sạn gần đó đặt một căn phòng, sau đó gọi điện thoại cho ông bà ngoại, cũng gọi điện cho Tưởng Gia Bình.

Rất nhanh, ba người đều chạy tới, Tưởng Gia Bình tới trước, la hét hỏi sao lại thế này, bị Tưởng Tây Trì quát lớn một câu, cũng ngậm miệng. Sau khi Nguyễn Học Văn và Ngô Ứng Dung đến, nhìn thấy Phương Huỳnh hồn bay phách lạc ngồi, nước mắt Ngô Ứng Dung đã rơi xuống, ngồi xuống nắm lấy tay của Phương Huỳnh, ôn nhu an ủi.

Suy cho cùng, mấy người lớn vẫn có kinh nghiệm trong xã hội hơn, rất nhanh đã tỉnh táo lại. Trong thời kỳ tạm giam hình sự, người nhà không thể thăm hỏi, chuyện cấp bách là tìm được một vị luật sư đáng tin.

Nguyễn Học Văn: “Gia Bình, anh quen biết rộng, có bạn bè là luật sư nào không?”

“Con làm buôn bán, tiếp xúc với luật sư đều nhận vụ án phạm tội về kinh tế, còn cái này, là vụ án hình sự…” diennndannleequydonn~

“Hỏi thăm một chút đi!”

Tưởng Gia Bình ngượng ngùng cười, “Cha à, muốn chen chân vào trong đó à? Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, kiện tụng liên quan đến mạng người…”

Ngô Ứng Dung tức giận bùng lên: “Đã đến lúc nào rồi mà anh vẫn chỉ hiểu giữ cho mình! Năm đó Lăng Phàm bị mù mắt mới coi trọng anh, một tên tiểu nhân thấy lợi là ham!”

Sắc mặt Tưởng Gia Bình lập tức thay đổi, bận tâm hai người cũng là trưởng bối, không cáu giận, chỉ thì thầm đâm hai câu.

Nguyễn Học Văn: “Được rồi! Ầm ĩ cái gì hả!”

Ngô Ứng Dung lạnh lùng chế giễu: “Cũng không phải là con rể của tôi, có thể sai khiến được sao?” Liền đi qua an ủi Phương Huỳnh, chỉ nói không có việc gì, có mấy người lớn họ, nhất định sẽ nghĩ biện pháp nghe ngóng tình hình, cho Đinh Vũ Liên một công bằng.

Một đêm ầm ỹ đã trôi qua, Phương Huỳnh cả đêm không ngủ, đến sáng sớm, ngược lại càng tỉnh táo hơn.

Tin tức truyền ra rất mau, trên báo chiều ngày hôm sau đã có tin tức. Từng đợt từng đợt phóng viên truyền thông ùa vào tiểu khu, cố gắng moi ra chút gì đó từ miệng hàng xóm trong khu. Số di động của Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh cũng bị tiết lộ, không ngừng có người gọi vào, yêu cầu bọn họ nhận phỏng vấn. Không muốn bị quấy rầy, hai người tạm thời trở về hẻm Kiêu Hoa.

Đúng lúc này, Tưởng Tây Trì ngoài ý muốn nhận được cuộc gọi của Lương Yến Thu ở đất nước Mỹ xa xôi.

Lương Yến Thu cũng không hàn huyên, trực tiếp vào chủ đề, “Tớ nhìn thấy tin tức.”

Tưởng Tây Trì “Ừm” một tiếng.

“Tớ đã hỏi thăm cha mẹ tớ, họ quen được vài luật sư đáng tin, rất nhanh sẽ liên lạc với các cậu.”

Tưởng Tây Trì sửng sốt, một lát, nói tiếng “Cám ơn”.

“Không phải chuyện gì lớn, chỉ là một cái nhấc tay thôi.” Lương Yến Thu dừng một lát, “… Phương Huỳnh vẫn ổn chứ?”

“Tốt, có tớ chăm sóc.”

Lương Yến Thu thở dài, “Cậu phải chống đỡ đó Lão Trì, bây giờ Phương Huỳnh chỉ có thể dựa vào cậu.”

“Ừm.” Tưởng Tây Trì cũng không nói nhiều, “Cảm ơn cậu đã giúp đỡ, tớ sẽ nhớ kỹ trước, ngày khác nhất định trả lại cho cậu.”

“Bạn bè thì đừng nói chuyện trả hay không trả, Tiểu Cố muốn đi đại học D, ở cùng thành phố với các cậu, sau này cậu ấy có khó khăn gì, các cậu giúp là được.”

Tưởng Tây Trì: “Nhất định.”

Luật sư mà cha mẹ Lương Yến Thu mời đến, rất nhanh đã tới, bàn bạc với Phương Huỳnh, sau khi chính thức tiếp nhận ủy thác, thì đến báo cho bộ phận thụ lý án, cũng xin gặp Đinh Vũ Liên.

Tên luật sư là Kỳ Tự Minh, là người làm việc không chút dong dài, mạnh mẽ vang dội. Sau khi gặp mặt với Đinh Vũ Liên, rất nhanh đã nói cho Phương Huỳnh tình hình chính xác.

Lúc đó, Đinh Vũ Liên đang thu dọn phòng, nghe thấy tiếng đập cửa, tưởng là Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh đã trở về, gần như không suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa ra.

Nhưng mà, không nghĩ tới là Phương Chí Cường uống say chuếnh choáng.

Sức lực cách xa, bà không thể ngăn Phương Chí Cường đẩy ra bên ngoài. Sau khi Phương Chí Cường vào cửa, lắc lư giống như là ở nhà mình, Đinh Vũ Liên cố gắng hết lần này đến lần khác đuổi ra ngoài, cũng không thành công. Phương Chí Cường nheo mắt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một cuốn sổ tiết kiệm bên trong cái hộp nhỏ mà Đinh Vũ Liên đặt trên bàn cơm, và 8000 đồng tiền mặt. Trước đó, Đinh Vũ Liên vừa mới tính toán xong, nhất thời quên để lại.

Phương Chí Cường cầm tiền mặt, ném sổ tiết kiệm.

Đinh Vũ Liên nhào lên cướp: “Ông trả lại cho tôi! Đây là học phí bé con học đại học!”

Phương Chí Cường đẩy bà ra, tát một cái, “Cho hai người sống cuộc sống yên lành, chỉ khi nào tôi chết thôi!”

Đổi lại vào lúc bình thường, Đinh Vũ Liên sẽ sớm bị cái tát này mà hết mơ mộng.

Nhưng Phương Huỳnh vừa mới thi đại học xong, ngày lành mới vừa bắt đầu, bà không thể nhìn cầm thú này hủy đi cuộc sống thật vất vả mới khá hơn của hai mẹ con, liền nhào lên, tiếp tục kéo đi.

Phương Chí Cường có lẽ là do tính cách. Dục dâng lên, có lẽ chỉ là đơn thuần vì muốn biểu hiện sức mạnh, đè Đinh Vũ Liên trên mặt đất, xé mở quần áo của bà, trực tiếp bạo lực.

Trong miệng chửi bới không ngừng: “Tao thao mày! Cho rằng trốn ông đây thì sẽ tìm không thấy sao? Tôi nói cho bà biết! Muốn thoát khỏi ông đây! Không có cửa đâu! Món hàng hóa mà bà trân quý sinh ra đấy hả! Sau này tôi rảnh rỗi không gì làm, hằng ngày sẽ lượn lờ quanh trường học của nó! Tôi sống không dễ chịu, thì tụi bây cũng đừng mong sống tốt hơn!”

Đinh Vũ Liên vốn đã chịu nhục như thế giống như trước, nhưng những lời của Phương Chí Cường, lại làm bà sợ hãi, càng sợ hãi, bà không muốn tiếp tục ngày tháng lo lắng đề phòng như vậy, lại càng không muốn để Phương Huỳnh vừa mới mở ra một cuộc sống mới đã nhận sự quấy rối không ngừng nghỉ của tên ác ma này.

Vì thế, bà đưa tay tìm con dao gọt trái cây đặt trên bàn, đâm vào sau lưng Phương Chí Cường. Ông ta vẫn còn đang nhúc nhích, bà liền đâm một cái… Mãi đến nhát thứ tư, Phương Chí Cường mới giống như một đống thịt nhão, co quắp trên người bà.

Lý trí của bà dần dần trở về, sau khi sợ hãi, lại như một dạng giải thoát. Vì thế, bà chủ động báo cảnh sát.

Phương Huỳnh khóc không thành tiếng.

Tưởng Tây Trì đến bên cạnh bà, đè bờ vai bà.

Luật sư Kỳ Tự Minh cũng tạm thời ngừng lại, chờ cảm xúc Phương Huỳnh hơi ổn định, tiếp tục nói: “Người ủy thác là bị hại giết chết người đang bạo lực, cảnh sát cũng đã nhờ người ủy thác cho người chết. Đã nói chuyện thu thập tinh dịch, cho nên, vụ án này tôi sẽ cố gắng dựa theo ý tự vệ đứng đắn biện hộ thành vô tội. Tôi hiểu, người ủy thác có lịch sử bị bạo lực trong nhà bao nhiêu năm, tương đối đáng tiếc là, không có hình chụp, giám định vết thương, những biên nhận của cảnh sát là chứng cứ trực tiếp mạnh mẽ nhất, chỉ có người làm chứng gián tiếp, nhưng dù sao đi nữa, chuyện bạo lực gia đình này, đối với chúng tôi bào chữa thành vô tội, là chuyện rất có khả năng.”

Phương Huỳnh nghe cái hiểu cái không, “… Cần cháu làm chứng không ạ?”

“Đề cập đến chuyện bạo lực gia đình, cần cháu ra tòa làm chứng.” Luật sư Kỳ thở dài, “Mấy năm nay, sở luật sư của chúng tôi đã nhận các vụ bạo lực gia đình, không dưới 100 vụ, 99% đều là bị nam giới bạo lực, xét trên phương diện này, báo cảnh sát chỉ có 9.5%.”

Tiến lên phía trước, luật sư Kỳ hiếm khi có thái độ thả lỏng, bình tĩnh kể lại, an ủi Phương Huỳnh hai câu: “Ít nhất nửa năm sau mới có kết quả phán quyết, cuộc sống mới của cháu vừa mới bắt đầu, đừng vì vậy mà bị ảnh hưởng, chuyện này cũng là khổ tâm của mẹ cháu, cháu phải đón nhận.”

Tưởng Tây Trì tiễn luật sư Kỳ ra cửa, trở về phòng, Phương Huỳnh ngồi ở bên cạnh bàn, khóc không thành tiếng.

Tưởng Tây Trì ôm cô vào trong lòng.

“A Trì...” Phương Huỳnh nghẹn ngào, “Cậu có thấy không, lúc mẹ tớ bị áp giải lên xe cảnh sát, mẹ nở nụ cười với tớ…”

“Tớ nhìn thấy.” Tưởng Tây Trì nhẹ giọng nói, “Vừa rồi luật sư Kỳ nói, ông đã quên chuyển lời lại, dì có một câu muốn nói với cậu…”

—— Lúc trước, là bé con bảo vệ mẹ.

Lần này, đến phiên mẹ bảo vệ con.