Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy - Chương 42: Cùng ngủ




Edit & Beta: Tịnh Hảo

Trường đại học A và đại học C cách nhau không xa, đi ba trạm tàu điện ngầm. Giữa hai trường có con đường Học Phủ, trung tâm thương mại, quầy hàng, bán hàng rong đều tụ tập ở đây, là nơi sinh viên đại học ở vùng ngoại thành đại học thường đến.

Khai giảng hơn hai tháng, Phương Huỳnh dần dần thích ứng với cuộc sống ở thành phố mới. Mẫn Gia Sênh cũng học khoa luật ở đại học C, hơn nữa vừa đúng ở ký túc xá sát vách với Phương Huỳnh. Mặc kệ là lên lớp, ăn cơm vẫn đi chơi, hai người luôn đi chung với nhau.

Cuối tháng mười, Phương Huỳnh cùng trong một đội biện luận với Mẫn Gia Sênh, tân sinh viên thi đấu thuận lợi tiến vào trận chung kết, người toàn đội ăn liên hoan. Một bàn người ngồi vây quanh thành vòng tròn, chiếm hơn phân nửa quán nướng, lập luận thảo luận giữa lửa cháy khói hun, mang tính điển hình của một vụ án bác biện.

Trừ người của đội biện luận ra, Biên Du - nhân vật cấp “nguyên lão” đang học nghiên cứu, người vừa giúp cho đội biện luận lập công lao hiển hách, hôm nay cũng đã tới. Biên Du là người vô cùng uyển chuyển cả trong thi đấu và trong cuộc sống, anh ấy từng là sinh viên đại học thi biện luận cấp quốc gia đạt được vinh hạnh đặc biệt, có quá trình biện luận hay nhất, cũng là học sinh mười tốt của đại học C năm ngoái.

Đội sinh viên mới vừa thi biện luận, đương nhiên càng thêm tôn sùng nhân vật quan trọng này, bởi vậy hơn phân nửa thời gian, đều là Biên Du tâm sự đủ loại sự tích anh dũng về cuộc thi năm đó của anh ấy.

Ly của Mẫn Gia Sênh đã rỗng, lén lấy nước trái cây đặt ở một bên qua, vừa lén hỏi Phương huỳnh: “Cậu còn muốn không?” Có được câu trả lời khẳng định, liền rót đầy hai ly rỗng của hai người.

Phương Huỳnh chồm qua, thấp giọng hỏi: “Có cảm thấy quán nướng này rất bình thường không?”

Mẫn Gia Sênh: “Tớ cảm thấy tất cả đồ ăn ở nơi này, trừ hải sản ra, đều rất bình thường.”

Phương Huỳnh: “Muốn về nhà.”

Mẫn Gia Sanh: “Muốn về nhà.”

“... Về phần giới trẻ tụi em, anh cảm thấy Phương Huỳnh không tệ…”

Phương Huỳnh không tập trung, đang thảo luận đồ ăn ở Mặc Thành với Mẫn Gia Sênh, thình lình bị chỉ đích danh, sửng sốt một lát, vội vàng ngẩng đầu, đã thấy Biên Du và mọi người trong đội đều cùng nhìn cô.

Biên Du tiếp tục cười nói: “Đầu óc linh hoạt, tốc độ phản ứng mau, mồm mép lưu loát, thật thích hợp với vị trí tứ biện này.”

Một vị học tỷ nhấc tay: “Tớ tớ tớ, tớ gọi vào đó!”

Phương Huỳnh vội nói: “Cám ơn học trưởng, em còn kém xa lắm.”

Biên Du: “Hơn nữa tư duy logic rất mạnh, điểm ấy đặc biệt quan trọng, anh thấy trận đấu tám vào bốn, Phương Huỳnh vô cùng nhanh với lỗ hỏng logic của đối phương về biện luận tự do, với điểm này mà nói, thì em ấy biện luận thứ hai cũng được.” dienddanleequydonnn~~

Có người cười nói: “Có phải học trưởng cảm thấy đội chúng ta giành lại được hy vọng không?”

Biên Du cười nói: “Hai đợt quán quân đều bị tân sinh viên khoa truyền thông cướp đi, các em còn chưa suy nghĩ lại sao? Đầu mùa xuân trường sẽ thi biện luận, có thể hăng máu đánh mấy trận để cảm nhận một chút.”

Sắc mặt đội trưởng đương nhiệm của đội biện luận và chủ lực của tứ biện luận hiện tại, thoáng chốc hơi khác thường.

Đương nhiên Phương Huỳnh cảm thấy được, cười nói: “Học trưởng Biên, tân sinh viên có thể chơi một chút, nhưng thi đấu của trường liên quan đến vinh dự trong đội, từng trận đấu đều rất quan trọng, tụi em mới ra, không dám lấy chuyện của toàn đội ra đùa giỡn. Tụi em còn kém xa lắm ạ.”

Đội trưởng Bành Quan cười nói: “Ba mươi hai vào mười sáu, nếu gặp đội yếu, có thể cho người mới lên sân khấu thử xem, nhưng dự đoán chỉ có thể đánh một bàn biện luận.”

Liền có người nhắc đến chuyện học viện thủy lợi, thủy điện – đội yếu kém bị thua đậm vào mùa xuân năm nay, ba mươi hai tiến vào mười sáu.

Cuối cùng đề tài chuyển hướng.

Phương Huỳnh không có hứng thú ăn tiếp gì nữa, đương nhiên Mẫn Gia Sênh cũng vậy. Một xã đoàn nho nhỏ, vấn đề phân biệt đối xử nghiêm trọng, mặc dù Biên Du đã rút khỏi đội biện luận, nhưng bởi vì trải qua nhiều, năng lực cao, thường cố tình xen vào cuộc họp thường lệ trong đội. Mà thành viên khác, sẽ dựa vào lợi ích của bản thân, lén có sở trường riêng.

Phương Huỳnh nhìn thấu những quy tắc này hay đại loại thế, vừa có thói quen nhìn sắc mặt mà đoán ý, chưa đến hai tháng, liền cảm thấy phiền đến không thể phiền hơn. Nhưng cô rất rõ, mình phải làm luật sư, giống như hoạt động xã đoàn có thể rèn người có lối suy nghĩ, khả năng biểu đạt ăn nói, suy nghĩ lại thì cũng không có chỗ xấu, chỉ có thể âm thầm quan sát, cẩn thận làm việc.

Nhưng bữa tiệc này, Biên Du chỉ điểm cô, xem như trực tiếp đẩy cô ra đầu ngọn sóng, hơn nữa trực tiếp chĩa vào chủ lực tứ biện hiện tại.

Đến chín giờ, liên hoan kết thúc. Đội trưởng tính tiền, mọi người chia đều.

Đoàn người rời khỏi tiệm ăn, từng tốp trở về.

Cánh tay Phương Huỳnh khoát lên vai Mẫn Gia Sênh, cùng trò chuyện với cô ấy.

Chợt nghe bên cạnh có một giọng nói: “Phương Huỳnh.”

Phương Huỳnh quay đầu nhìn, Biên Du đi ở phía trước, không biết rớt về sau từ lúc nào.

Phương Huỳnh: “Học trưởng, có chuyện gì sao?”

Biên Du cười nói: “Muốn nói chuyện với em về trận đấu tám vào bốn.”

Mẫn Gia Sênh: “Còn em...”

“Gia Sênh cùng nghe đi, học trưởng Biên hiếm thấy có dịp chỉ dẫn.”

Biên Du thoáng sửng sốt, một lát, cười cười, cũng không nói gì, liền bắt đầu nói về lập luận từ cuộc tranh tài này.

Phương Huỳnh nghe như không nghe, vừa đi đến cổng trường, vừa luôn chú ý đến thời gian.

Biên Du thao thao bất tuyệt, lại cố gắng đi chậm, rất nhanh đã kéo ra khoảng cách với người bên mình.

Đến cổng trường, Biên Du cười hỏi: “Các em ở Tây Viên hả? Anh đưa các em qua đó…”

“Học trưởng, em tạm thời không trở về ký túc xá, em còn có chút việc.”

Biên Du nhìn Phương Huỳnh.

Phương Huỳnh cười, nâng tay chỉ về phía cây nhãn thơm mát cao lớn trong cổng trường, “Bạn trai em đến đây.”

Biên Du sửng sốt, vội nhìn về phía trước.

Dưới tàng cây, một cái bóng đứng cạnh xe đạp, nhìn thấy không rõ.

“Ở trường chúng ta à?”

“Không phải.” Phương Huỳnh cười nói, “Đại học A, khoa vật lý.”

Đại học A là đại học đứng đầu trong nước, khoa vật lý là chuyên ngành khoa học tự nhiên đứng đầu bảng của đại học A.

Đối với Tưởng Tây Trì, cô luôn tràn ngập một loại cảm giác vô cùng tự hào.

Biên Du miễn cưỡng cười cười, “Rất lợi hại.”

Phương Huỳnh: “Vậy có thể nhờ học trưởng đưa Gia Sênh trở về không ạ?”

Mẫn Gia Sênh khẽ cười: “Tự tớ về là được rồi.”

Biên Du lại nói: “Đương nhiên là được, có bao nhiêu nam sinh mơ ước em gái khoa luật của chúng ta.”

Nhìn hai người từ con đường khác đến Tây Viên, Phương Huỳnh bước ra, đến trước mặt Tưởng Tây Trì.

“A Trì.”

Tưởng Tây Trì vẫn còn nhìn bóng dáng của Biên Du ở phía xa xa, “Anh ấy là ai?”

Phương Huỳnh cười hì hì, “Ghen à?”

“Nhìn anh ấy thật ân cần, nói chuyện đến nước bọt cũng sắp phun đến trên mặt cậu.”

“Oa, đáng ghét.”

Tưởng Tây Trì cười, “Hôm nay trận đấu đánh thắng không?”

“Thắng, nhưng không thú vị.” Tưởng Tây Trì dừng xe ở ven đường, đi theo cô vào bên trong.

Tưởng Tây Trì nói được thì làm được, mặc kệ rất bận, trong một ngày cũng sẽ rút ra thời gian đến gặp Phương Huỳnh. Có đôi khi thời gian gấp gáp, đạp xe đến gặp mặt, nói hai câu đã đi. Lúc không vội, sẽ cùng cô loanh quanh tản bộ trong trường, hoặc là đi thăm dò những tiệm ăn gần đó.

Phương Huỳnh ít khi nói đến Tưởng Tây Trì ở ký túc xá, chỉ là vào lúc đầu giới thiệu lẫn nhau, đề cập mình đã có bạn trai.

Ký túc xá đại học A 11 giờ đóng cửa, đã đến 9 giờ rưỡi, thời gian không tính là nhiều, hai người đến suối phun nước trong trường ngồi xuống băng ghế.

“Tuần sau tớ phải đến thành phố gần đây tham gia trận đấu mô phỏng, cậu đi theo tớ không?”

Phương Huỳnh tựa đầu vào vai anh, lắc chân hỏi: “Xa không?”

“Gần nơi đấu có quán ăn…”

Phương Huỳnh: “Đi.”

Tưởng Tây Trì: “...”

Phương Huỳnh chợt nhớ tới một chuyện, liền ngẩng đầu nhìn Tưởng Tây Trì, “Hai ngày trước khi chúng ta ra ngoài ăn cơm, bạn cùng phòng tớ gặp hai chúng ta, cậu ấy nói cậu ấy biết cậu, cậu rất nổi tiếng ở đại học A.”

“Có sao?”

“Có.” Phương Huỳnh nghiêm mặt, “Vừa vào trường đã được toàn bộ học tỷ trong khoa biết rồi.”

“... Hình như có chuyện như vậy.”

Phương Huỳnh lấy chân đá anh, “Cậu cũng không nói với tớ.”

“Tớ không để vào trong lòng.”

“Không thẳng thắn thành khẩn.”

“...”

“Vào đại học liền học xấu.”

“...”

“Con trai đẹp trai, quả nhiên không đáng tin cậy.”

Tưởng Tây Trì không cãi lại, trực tiếp xoay đầu cô, ngăn cái miệng lải nhải của cô lại.

Chỉ là chạm một cái, thì lập tức tách ra, “... Buổi tối cậu ăn cà tím?”

Phương Huỳnh sửng sốt, cười ha ha, “Không chỉ thế đâu, còn có tỏi.” Nói xong liền muốn tới gần.

Tưởng Tây Trì ghét bỏ đẩy cô ra.

“Oa, Tưởng Tây Trì, cậu thật sự thay đổi rồi.”

Tưởng Tây Trì đẩy đầu cô ra, thề sống chết không theo.

Buổi chiều thứ bảy, Phương Huỳnh đến đại học A tập hợp với Tưởng Tây Trì, cùng nhau đến thành phố gần đó, trừ Phương Huỳnh ra, đều là bạn học của Tưởng Tây Trì, nghiên cứu sinh năm nhất đều có mặt. Chuyên ngành khoa học tự nhiên, trái với khoa văn, bầu không khí khác nhau rất lớn, dọc theo đường đi, họ đều đang thảo luận về trận đấu mô phỏng.

Phương Huỳnh đã vào trường học môn pháp luật cơ bản được hai tháng, kiến thức căn bản của khoa học tự nhiên hồi cấp 3 đã trả hết cho thầy cô, đối với nội dung thảo luận của họ, đương nhiên là nửa hiểu nửa không. Cuối cùng dứt khoát dựa vào vai Tưởng Tây Trì, ngủ đi.

Vừa ngủ dậy, đã đến nơi.

Mọi người vào khách sạn xử lý chuyện ăn ở trước, Phương Huỳnh ngáp một cái, còn chưa có tỉnh táo lại, Tưởng Tây Trì kêu lấy chứng minh thư ra thì lấy chứng minh thư ra, bảo vào thang máy thì vào thang máy.

Đợi đến khi vào cửa, cô chợt ý thức được, cô và Tưởng Tây Trì, ở chung một căn phòng.

Tưởng Tây Trì liếc nhìn cô một cái, “... Phòng đơn ở khách sạn không đủ.”

“... Ồ.”

“Hai giường, cậu ngủ ở giường kia à?”

“Đều được... Bên trong đi.”

Tưởng Tây Trì kéo hành lý cô qua, thấy vẻ mặt cô hơi mất tự nhiên, bất đắc dĩ nói: “Cậu nghĩ bậy cái gì hả.”

“... Ai nghĩ bậy chứ.”

Tưởng Tây Trì: “Dù sao cũng không phải là tớ nghĩ bậy.”

Phương Huỳnh: “Tớ càng không nghĩ bậy!”

Hai người không hề nghĩ bậy, đặt đồ xuống thì đi ra ngoài ăn cơm tối. Cơm nước xong, một nhóm người còn muốn tiến hành chuẩn bị trước, Phương Huỳnh cũng đi theo, phụ trách công việc hậu cần cho đội ngũ dự thi cùng với một vị học tỷ năm hai.

Tên của học tỷ là Nhiếp Tùng Tuyết, là người dịu dàng điềm đạm, nói chuyện cũng ôn nhu nhỏ nhẹ, suốt đường đều cẩn thận chu đáo.

Đêm đó, toàn đội thảo luận đến 9 giờ rưỡi kết thúc. Phương Huỳnh ở trong phòng xem TV một lát, tắm xong, lấy máy tính ở khách sạn tra cứu tài liệu vụ án.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô nhanh chóng đứng dậy đi mở cửa ra, “Đã về rồi à?”

“Ừm.”

Thảo luận cả đêm, Tưởng Tây Trì cũng hơi mệt, vào phòng uống chút nước, liền đi tắm rửa.

Tắm xong khoác khăn lông đi ra, thì thấy Phương Huỳnh cuộn tròn ở trên ghế, chân đạp vào cạnh ghế dựa, kéo con chuột, lướt từng hàng từng hàng nhìn màn hình.

“Đang xem cái gì?”

“Tài liệu pháp lý.”

Tưởng Tây Trì dựa vào bàn học, lau tóc đã khô một nửa, “Tớ phải ngủ sớm, ngày mai bảy giờ rời giường.”

“Được.” Phương Huỳnh gửi địa chỉ trang web đến hộp thư của mình, đóng máy tính lại, đi rửa mặt.

Tưởng Tây Trì ngồi ở bên giường, lật xem nội dung mà mọi người thảo luận vào buổi tối.

Phương Huỳnh liếc anh một cái, tim hơi lay động không lý do, “… Cậu tắt đèn không?”

“Tắt.”

Cô lên giường nằm xuống, quay đầu nhìn Tưởng Tây Trì còn đang chuyên tâm nghiên cứu, “Không phải cậu phải ngủ sớm sao?”

“Lập tức.”

2 phút sau, Tưởng Tây Trì buông tài liệu xuống, đến cửa tắt đèn ngoài hành lang, chỉnh lại cái gối, nằm lên giường.

“Tớ tắt đèn đầu giường nhé?”

“... Được.”

“Bụp” một tiếng.

Rèm cửa sổ đã che hết ánh sáng trong phòng, trừ tia hồng ngoại ở TV ra, thì tối không một tia sáng.

Yên tĩnh không tiếng động.

Phương Huỳnh lật người, giọng nói gấp gáp, “A Trì.”

“... Hả.”

“Cậu ngủ rồi sao?”

“Sắp rồi.”

Lại yên tĩnh.

Phương Huỳnh tính toán thời gian, năm phút đồng hồ? Hay là mười phút?

“... A Trì.”

“Hả.”

Cô cảm thấy hít thở hơi khó khăn, “Tớ muốn uống nước.”

Tiếng sột soạt vang lên, d.d.l.q.d** “cạch” một tiếng, ánh sáng màu vàng ở đầu giường bật lên, Tưởng Tây Trì xoay người đứng lên, mang dép lê vào, đến chỗ cửa lấy nước suối trên bàn đem qua, vặn mở, đưa tới trong tay Phương Huỳnh.

Phương Huỳnh ngồi dậy, nhận lấy cái chai uống vài ngụm, trả lại.

Tưởng Tây Trì nhận lấy, thuận tay để ở trên tủ đầu giường, cúi đầu nhìn cô.

Tiếp theo, nắm lấy cổ tay cô, chồm người tới, cúi đầu hôn.

Chỉ chần chờ một lát, Phương Huỳnh liền đưa tay ôm lấy cổ anh, thở một hơi thật dài.

Bàn tay đặt ở bên hông cô, lấy lòng, quấn chặt lần nữa.

Tiếng tim đập lúc nhẹ lúc nặng, làm cô càng thở không được.

Nụ hôn không hề ôn nhu, làm cô có chút chống đỡ không được, trong lòng sinh ra hoảng loạn trước nay chưa từng có.

... Nhưng cũng không chỉ là hoảng loạn.

Một lát, bàn tay Tưởng Tây Trì vịn bên eo dùng lực một chút, cơ thể liền theo đó ngã xuống.

Phương Huỳnh ngã xuống giường, mở mắt, chống lại ánh mắt của Tưởng Tây Trì.

“A Trì...”

Tưởng Tây Trì không nói chuyện, lại cúi đầu lần nữa.

Bàn tay lại đặt lên eo cô, tạm dừng một lát, chậm rãi hướng lên trên.

Phương Huỳnh khẽ cứng đờ, mở miệng ra, liền vội thở ra.

Bàn tay chần chừ lưu luyến, lại ngừng trong chớp mắt, cuối cùng, phủ ở trước ngực cô.

Phương Huỳnh hô hấp nghẹn lại.

Cảm thấy nóng, lại cảm thấy hoảng —— cô nghĩ Tưởng Tây Trì chắc cảm nhận được, bên trong áo thun cỡ lớn cô hay mặc, cái gì cũng không có.

“A Trì...”

Tưởng Tây Trì không nói gì, theo bản năng, cách quần áo xoa. Cái mềm mại nhỏ nhỏ kia, nụ hôn càng sâu càng kịch liệt, làm hai người hô hấp đều dồn dập.

Anh không tránh cô, bên dưới gắt gao đặt ở chỗ bắp đùi của cô, thậm chí còn cố ý cọ hai cái.

Nhận thức căn bản, Phương Huỳnh vẫn có, thừa dịp lúc thở dốc, nhẹ giọng nói: “Trong phòng hình như không có… không có cái kia…”

“... Cậu xem rồi à?”

“... Ừ.”

Tưởng Tây Trì cười, rút lui, “... Không phải cậu cố ý chứ?”

“Cố ý gì?”

“Cố ý muốn uống nước.”

“... Đừng đổ oan tớ, tớ khát thật mà.”

Tưởng Tây Trì tỏ vẻ nghi ngờ.

“... Nếu trong lòng cậu không mưu mô, sao có thể xuyên tạc ý của tớ.”

Tưởng Tây Trì: “...”

Anh nới tay, ngồi dậy từ trên giường, liếc nhìn Phương Huỳnh còn nằm, đưa tay kéo chăn, che thật kín cho cô, “… Ngủ đi.”

Phương Huỳnh nhìn anh.

“... Tớ đi tắm cái đã.”

“Cậu tắm rồi mà.”

“Thì tắm nữa.”

Phương Huỳnh: “...”

Cô cũng ngồi dậy, tiến đến bên tai Tưởng Tây Trì, “Cậu... muốn sao?”

“Ngày mai tớ phải thi đấu.”

Phương Huỳnh nháy mắt, “Nếu như không thi đấu thì sao?”

Tưởng Tây Trì: “...”

Đưa tay gõ đầu cô, “Tớ đi tắm.”

Cửa phòng tắm đóng lại, một lát, liền vang lên tiếng nước ào ào.

Phương Huỳnh nắm thời gian, tính toán một chút, hình như... lâu hơn bình thường một chút.

Lòng trêu chọc dâng lên, mang dép lê vào đến cửa.

“A Trì...”

Bên trong tiếng nước không ngừng.

“Cậu còn chưa tắm xong à...”

Ào ào rào rào.

“Có phải cậu đang làm chuyện xấu không...”

Tiếng nước ngừng, câu nói bên trong rõ ràng, nghiến răng nghiến lợi: “Xéo.”

Phương Huỳnh cười đến eo cũng không thẳng nổi.

Thoáng chốc, người Tưởng Tây Trì đầy hơi nước đi ra, nhìn Phương Huỳnh đã trở về trên giường, đi qua, vén chăn lên, quay đầu qua, tới gần hôn một cái, “Còn nháo nữa tớ sẽ đuổi cậu trở về.”

Phương Huỳnh cười ha ha.

Tưởng Tây Trì trịnh trọng cảnh cáo: “Tớ thật sự muốn ngủ, không được nháo nữa.”