Mục Tiêu 10 Tỷ

Chương 19




Đối mặt với vấn đề này, ngay lúc bước vào "Đám Mây", Lê Thiếu Hi đã suy nghĩ sẵn trong đầu.

Nhất định sẽ bị hỏi, nhất định phải trả lời, chỉ là nói đến mức độ nào, Lê Thiếu Hi vẫn có thể làm chủ. Xem ra cũng không có thiết bị kiểm tra năng lực nào, nếu có thì Vân Duật cũng không cần hỏi.

Lê Thiếu Hi không có hảo cảm gì đối với người trước mắt, nhưng cậu biết anh ta không có ý hại cậu.

Tâm thái của Lê Thiếu Hi là sóng yên biển lặng, cậu không có xem trọng mình, cậu biết rõ chênh lệch của mình với bọn họ.

Chênh lệch này khiến cậu có thể tiếp nhận hết thảy hành động làm khó dễ của họ.

Tùy tiện đắc tội "đại thần", không khác gì tự tìm đường chết.

Lê Thiếu Hi lấy đám lam ngọc ra từ trong túi.

Màn hình là nguồn sáng, chiếu tới các kiến trúc trong tòa thành dưới lòng đất này, ánh sáng trắng ôn hòa khiến tòa thành sáng như ban ngày, có thể thấy rõ tất cả mọi người.

Màu da của Lê Thiếu Hi trắng nhuận, không phải là loại tái nhợt, mà có chút hồng hào, ngón tay cậu thon gầy, vân tay sạch sẽ, xương ngón tay hơi cuộn lại tạo thành một đường cong xinh đẹp.

Một đôi tay xinh đẹp sạch sẽ, càng làm nổi bật lam ngọc giá cả đắt đỏ trong lòng bàn tay.

Nhưng mà...

Ba người ở đây đều rất không có ánh mắt mà lộ ra biểu tình nghi hoặc.

Lòng dạ của Nhạc Hi không sâu, khá thẳng thắn, hắn lại gần, tò mò nhìn chồng đá xinh đẹp, hỏi: "Năng lực của cậu là... biến ra đá biến dị?"

Lê Thiếu Hi: "..."

Nghe qua người biến dị, nhưngchưa từng nghe qua đá biến dị, cái tiểu tử tai thú này chỉ sợ là không có học thức!

Vân Duật híp mắt, một ý niệm hiện ra trong đầu, không thể tin nổi mà nói: "Đám lam ngọc này..."

Khó mà thấy được cảnh vị hội trưởng đại nhân thay đổi sắc mặt, trong lòng Lê Thiếu Hi sinh ra một chút cảm giác thống khoái.

Qủa nhiên, năng lực này của cậu rất đặc biệt.

Đặc biệt nghĩa là có giá trị.

Lê Thiếu Hi cần bản thân có một giá trị thích hợp để đặt chân ở thế giới mình không biết này.

Lê Thiếu Hi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào anh: "Không sai, bọn chúng là từ trò chơi."

Ba tiếng hít khí mạnh vang lên, kể cả Tần Toái Ngọc một mực không lên tiếng cũng bị chấn trụ.

Nhạc Hi kinh hô: "Làm sao có thể!"

Vân Duật vung tay lên, màn hình lại biến đổi lần nữa, chính là chiếu lại phát sóng trực tiếp của [Thợ mỏ đào bảo].

Tiến độ dừng tại cửa ải lam ngọc, Giản Việt một đao chém giết rắn nước, rương kho báu loảng xoảng rơi xuống đất, Lê Thiếu Hi với mười giây đếm ngược vội vàng mở bảo rương, bắt đầu điên cuồng nhét đá quý vào bọc hành lý.

Hình ảnh phóng lớn, tập trung vào tay Lê Thiếu Hi ---

Màu sắc của lam ngọc dưới ánh mặt trời càng thêm đẹp, trong suốt như biển cạn, sạch sẽ như bầu trời xanh.

Vân Duật chăm chú nhìn về phía Lê Thiếu Hi, lần này trong mắt anh không còn sự trêu tức cùng trêu đùa, mà là sự nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Cậu không chỉ mang ra những tảng đá này."



Ngài gọi cái này là tảng đá!?

Đây là một carat đá quý a!

Lê Thiếu Hi lười phun tào, nói tiếp những điều đã suy nghĩ sẵn trong đầu: "Tôi chỉ có thể mang về những thứ này."

Đây chính là đáp án mà Lê Thiếu Hi đã suy nghĩ ra.

Chỉ cần Vân Duật không có thuật đọc tâm --- đúng vậy, cậu tin rằng anh ta không có, nếu không thì cần gì phải hỏi vấn đề này.

Cậu không có khả năng che giấu hoàn toàn năng lực của mình, cũng không cần phải vậy; nhưng cậu cũng sẽ không bại lộ triệt để năng lực của mình, dù sao tâm phòng người cũng không thể không có.

Tình huống cụ thể của Đa Bảo Các, cậu sẽ không nói ra.

Cậu chỉ nói mình có thể mang đồ vật từ trong trò chơi ra, về phần có thể mang ra cái gì?

Dù sao trước mắt cậu chỉ có thể mang ra những "tảng đá" này.

Đối với ánh nhìn chằm chằm của Vân Duật, thần thái Lê Thiếu Hi vẫn bình thản.

Không có gì phải chột dạ, cậu không nói dối nửa câu đầu.

Nhạc Hi đã không kiềm được, hắn không hề che giấu sự chấn kinh trong mắt mình: "Chưa từng nghe qua năng lực như vậy, vậy mà có thể đem đồ vật từ trong "Trận" ra..."

Tuy nói tai thú này thường nôn nóng, nhưng ngoài ý muốn là hắn vẫn có chút giáo dưỡng, hắn nhìn về phía lòng bàn tay Lê Thiếu Hi, hỏi: "Tôi có thể cầm một viên để nhìn xem không?"

Lê Thiếu Hi: "..."

Người cũng bị anh cướp tới rồi, ngược lại lúc này lại khách khí.

Lê Thiếu Hi cho Nhạc Hi một viên lam ngọc, dặn dò: "Một vạn tệ."

Nhạc Hi: "?"

Lê Thiếu Hi nghèo, nghèo đến mức không sợ cường quyền: "Làm mất bồi một vạn tệ."

Nhạc Hi: "Nha..."

Tai thú hơi gục xuống, cầm bảo thạch cẩn thận đến từng li từng tí.

Khóe miệng Lê Thiếu Hi giật một cái: Người này chỉ sợ cũng là quỷ nghèo!

Sau một lát, Nhạc Hi kinh hỉ nói: "Lão đại! Thật sự là lam ngọc!"

Vân Duật: "..." Não thật đau, thế giới này không phải là không có lam ngọc, vấn đề là có khả năng có thể mang đồ vật không thuộc về thế giới này ra...

Mới thật sự là nghịch thiên.

Vân Duật hít nhẹ, nói với Lê Thiếu Hi: "Đi theo tôi."

Lê Thiếu Hi đuổi theo anh, Nhạc Hi cũng muốn đi theo, bị Tần Toái Ngọc ngăn lại.

Nhạc Hi bẹp miệng, nhu nhuận đứng lại.

Không có cách, ai bảo hắn không đánh lại Tần Toái Ngọc!

Lê Thiếu Hi đi theo Vân Duật vào một căn phòng xép đơn độc, xem ra là phòng khách của Vân Duật.

Lê Thiếu Hi quét mắt xung quanh, cảm thấy hội trưởng Đám Mây trước mắt này tuyệt đối không phải là quỷ nghèo.

Với kiến trúc phong cách punk bên ngoài làm nền, khắp nơi trong căn phòng xép này đều lộ hương vị của tiền tài, là loại cực kỳ có tiền, không phải thứ mà khí chất nhà giàu mới nổi của lão Lê có thể so sánh.

Vân Duật: "Ngồi."

Lê Thiếu Hi đáp ứng, ngồi vào ghế sô pha mềm mại.

Vân Duật không có lên tiếng một hồi lâu, anh chống má suy nghĩ một hồi, lại xác nhận với Lê Thiếu Hi một lần nữa: "Cậu không có gạt tôi."

Lê Thiếu Hi: "Không có."

Vân Duật lại hỏi: "Cậu chỉ có thể đem ra những thứ nát --- ừm, lam ngọc?"

Lê Thiếu Hi: "Đúng vậy."

Vân Duật nhìn vào mắt cậu, giống như là muốn nhìn thấu tất cả tâm tư của cậu: "Dây chuyền với lọ dược ma pháp kia đâu?"

Rất rõ ràng, Lê Thiếu Hi không chỉ nhét một đống lam ngọc vào trong ba lô, cậu còn nhét một sợi dây chuyền lam ngọc và một bình ma dược màu lam.

Vân Duật xem nhẹ khôi giáp Lê Thiếu Hi mặc trên người và cây pháp trượng cậu cầm trên tay trước đó.

Lê Thiếu Hi càng thêm không hoảng hốt, nếu như anh ta chỉ hỏi về pháp trượng, cậu sẽ chột dạ một tí xíu, nhưng nếu hỏi về hai món này...

Cậu sẽ ăn ngay nói thật.

Lê Thiếu Hi lắc đầu: "Không có mang ra được."

Đúng là không đem ra được, một cái cấp 10 một cái cấp 3, cậu phải phế một đám lam ngọc giá trị hơn một trăm vạn mới chân hóa được một cái pháp trượng, cậu thật sự không còn "tiền" để tiếp tục làm đệm.

Vân Duật trầm ngâm một lát lại hỏi: "Có nhắc nhở không?" Ánh mắt anh hướng về phía vòng tay của cậu.

Ban đầu Lê Thiếu Hi cho rằng vòng tay là vỏ bọc của Đa Bảo Các, hiện tại đã hiểu được đại khái là người chơi được tuyển chọn đều có môi giới với "hệ thống".



Lê Thiếu Hi tạm ngừng, nói: "Không có đặc biệt nhắc nhở cái gì, chẳng qua có hai tin tức."

Vân Duật: "Có thể nói cho tôi không?"

Thái độ này của anh làm Lê Thiếu Hi dễ chịu hơn nhiều.

Có ai không muốn được tôn trọng đâu, cho dù trước đây cậu không có tư cách để được tôn trọng.

Lê Thiếu Hi:

"Cấp bậc trước mắt: 2"

"Cấp bậc có thể mang theo: 2"

Ánh sáng trong con mắt Vân Duật rõ ràng giảm xuống: "Cho nên bị hạn chế cấp bậc?"

Lê Thiếu Hi thẳng thắn nói: "Tôi đối với mấy cái này không hiểu rõ."

Vân Duật đương nhiên biết cậu chỉ là ma mới, mọi từ về 'Vết rách' và "Trận" đều là do anh giảng cho cậu, thế là anh lại kiên nhẫn giới thiệu cho cậu.

Tất cả người chơi đi ra từ trận sẽ đặt được một năng lực.

Đại đa số là kỹ năng tương ứng với trò chơi, tỷ như Nhạc Hi sống sót trò [Anipop manh sủng*] và được năng lực biến thành Toan Nghê**.

*Anipop là một trò chơi tương tự Candy Crush



**Nghê (猊) hay còn gọi là Toan Nghê (狻猊) là một động vật thần thoại, là biến thể kết hợp từ lân (hay sư tử) và chó (có thể là Tạng Ngao hay Ngao Tạng), thường được dùng làm linh vật trước cổng đình chùa, đền, miếu.



Lê Thiếu Hi thế mới biết, đôi tai thú kia vậy mà là Toan Nghê, với lại Anipop manh sủng là cái quỷ gì, "Trận" tân thủ đều kỳ ba như vậy sao!

Lại ví dụ như Vân Duật sống sót [Tàu lượn siêu tốc điên cuồng*] và có năng lực khống chế gió.

*Game này tên tiếng anh là Coaster Crazy



Lê Thiếu Hi thở phào, gia hỏa này quả nhiên không có thuật đọc tâm, chỉ đơn thuần là lão hồ ly!

Vân Duật giới thiệu năng lực của rất nhiều thành viên, đều không ngoại lệ là đặt được năng lực có liên quan đến trò chơi, cũng có những năng lực phụ trợ, như kỹ năng lá chắn vô địch của Tần Toái Ngọc...

Lướt qua tin tức của tất cả người chơi, tuyệt đối không có năng lực nào cùng dạng với Lê Thiếu Hi --- mang đồ vật ra hiện thực.

Vân Duật lại giới thiệu "Trận" với Lê Thiếu Hi một lần nữa.

"Trên lý luận, "Trận" là một tồn tại chân thật, nhưng tuyệt đối không thuộc về thế giới này, cậu có thể đem hiểu "Trận" thành một hình chiếu về thế giới khác, mà đồ vật ở thế giới khác thì không thể nào đưa tới thế giới này."

Lê Thiếu Hi hiểu, năng lực này của cậu đánh vỡ logic có sẵn, cho nên Vân Duật mới có thể kinh ngạc đến mức này.

Vân Duật lại nói: "Năng lực này của cậu còn cần tìm hiểu thêm, có lẽ khi cấp bậc của cậu tăng lên, cậu có thể mang về những đồ vật cao cấp hơn, những đồ vật không thuộc về thế giới này, đến lúc đó..."

Lê Thiếu Hi nói tiếp giúp anh: "Sẽ rất nguy hiểm."

Vân Duật không có xem cậu như tiểu hài tử mười bảy mười tám tuổi ngây thơ: "Đúng vậy, vô cùng nguy hiểm."

Thế giới này không chỉ có Đám Mây, mà còn có vô số loại tổ chức khác với quy mô càng lớn.

"Trận" ở khắp mọi nơi, người chơi lít nha lít nhít.

Nơi có người sẽ có tranh đấu.

Năng lực này của Lê Thiếu Hi phi thường đáng sợ, khủng bố đến mức tiểu hài tử choai choai như Lê Thiếu Hi không có cách nào tưởng tượng nổi.

Vân Duật không thể không nhắc nhở cậu: "Cậu vừa mới trải qua tân thủ "Trận" cấp thấp nhất, và tương đối an toàn là Quảng Trường Đỏ, đạo cụ gặp phải cũng là loại bình thường nhất, đạo cụ từ "Trận" cao cấp có lực lượng lớn đến mức cậu không thể tưởng tượng nổi."

Anh suy nghĩ một chút, cho Lê Thiếu Hi một cái so sánh: "Ví dụ như tôi cầm ra một kiện thần khí từ trong "Trận", có thể dời núi lấp biển một cách dễ dàng."

Thứ này nếu như đưa ra hiện thực, rất đáng sợ.

Lê Thiếu Hi đã sớm nghĩ tới những cái này, cậu chơi qua nhiều trò chơi như vậy, tất nhiên sẽ biết bên trong trò chơi có cái gì.

Chỉ là...

Cậu nói: "Cấp bậc của thần khí nhất định rất cao."

Vân Duật: "Đương nhiên."

Lê Thiếu Hi: "Tôi không có cách nào cầm..."

Vân Duật đánh gãy lời cậu: "Nhưng cậu có thể."

Nếu không ai làm được, sẽ không có người suy nghĩ về nó.

Một khi có người có hi vọng thành công, toàn bộ cân bằng thế giới sẽ bị đánh vỡ.

Vân Duật hi vọng cậu có thể lí giải rõ hơn về tình cảnh của mình: "Xem qua Ỷ Thiên Đồ Long Ký chưa?"



Lê Thiếu Hi sửng sốt một chút: "Xem qua rồi..."

"Có được Ỷ Thiên Đồ Long sẽ có được thiên hạ," Vân Duật so sánh phi thường chính xác, "Mà cậu chính là Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao."

*Ỷ Thiên Đồ Long ký (倚天屠龍記), bản dịch tiếng Việt là Cô gái Đồ Long. Truyện xoay quanh Trương Vô Kỵ và mối tình phức tạp với 4 cô gái, bên cạnh đó là những âm mưu thủ đoạn đầy máu tanh trên giang hồ nhằm chiếm đoạt hai món báu vật là Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm, và lời đồn nếu tìm được bí mật trong đao kiếm sẽ hiệu triệu được thiên hạ.

Hiện tại sự tranh đấu giữa các người chơi chỉ giới hạn trong "Trận", nếu Lê Thiếu Hi có thể mang những đạo cụ trò chơi kia ra, vậy... sự tranh đấu sẽ lan tràn tới hiện thế.

Sóng ngầm mãnh liệt dưới mặt biển, cuối cùng sẽ nhấc lên một cơn sóng gió động trời.

Lê Thiếu Hi không khỏi ngồi thẳng lưng.

Cậu từng nghĩ rằng năng lực này của mình không an toàn, nhưng không ý thức được nó sẽ "phiền phức" như vậy!

Vân Duật cũng sợ tiểu hài tử sẽ bị hù, anh trấn an cậu: "Yên tâm, cậu có năng lực này, sẽ không ai khiến tính mạng cậu gặp nguy hiểm."

Hoàn toàn chính xác, ai cũng không nỡ để Lê Thiếu Hi chết.

Năng lực này chỉ có thể phát huy tác dụng khi cậu còn sống.

Các lão đại của các thế lực không chỉ không muốn cậu chết, họ thậm chí sẽ cầu ông bà hi vọng cậu thăng cấp nhanh lên.

Dù sao thăng cấp thì có thể mang ra thứ càng có giá trị.

Chỉ là, Lê Thiếu Hi không muốn làm một công cụ bị người tranh đoạt!

Cái này là phiền phức lớn a!

Cậu còn có thể tự do sao?

Như vậy còn có thời gian để thả lỏng sao?

Cậu không hứng thú với việc thay đổi bố cục thế giới, cậu chỉ muốn nhanh chóng trả xong món nợ tám ngàn vạn, an an ổn ổn mà sinh hoạt!

Nhưng cái năng lực này...

Mẹ nó!

Cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống a!

*Ví tình trạng đã trót làm một việc liều lĩnh, nguy hiểm nên lâm vào thế tiến cũng khó mà lui cũng không được.

Vân Duật nhớ tới tiểu Giản Việt, cũng chỉ là hài tử choai choai mười bảy mười tám tuổi, khó tránh cảm xúc thương tiếc dâng lên.

Những gánh nặng này, tại sao phải ép lên thân hài tử trẻ như vậy?

Vân Duật mềm lòng: "Đừng sợ, cậu đã gia nhập Đám Mây, có khó khăn gì tôi cũng sẽ toàn lực giúp đỡ."

Lê Thiếu Hi đúng là có một nan đề: "Cái kia..."

Thần thái Vân Duật hiếm thấy mà ôn nhu, ôn nhu từ đáy lòng, không giả tạo: "Làm sao?"

Lê Thiếu Hi: "Công hội có thể giải quyết mọi nan đề sao?"

Vân Duật tự nhận là tinh anh toàn năng, không thể gặp khó khăn, thế là: "Đương nhiên."

Lê Thiếu Hi nói hàm súc: "Có thể mượn món tiền nho nhỏ tám ngàn vạn không?"

Hội trưởng Vân Duật nổi danh bằng sự mặt dày vô sỉ của mình, giờ khắc này cũng: "..." Chưa bao giờ gặp qua người nào mặt dày vô sỉ như vậy!