Mục Tiêu Là Sống Qua Tuổi 19

Chương 5: Câu chuyện về cô gái đã sống hàng chục kiếp(4)




Mình đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? - Undeviginti tự hỏi chính mình.

Em đã tỉnh rồi nhưng đôi mắt vẫn chưa mở ra.

Mệt quá...

Mệt, chẳng muốn làm gì. Nhưng em không thể cứ nằm thế này mãi được. Em vẫn còn muốn gặp lại mẹ mình.

Nghĩ rồi em lại cố mở mắt ra.

Chán thật. Bây giờ chỉ việc mở mắt thôi cũng tốn sức như này...

Ơ... hình như phòng em sáng hơn bình thường? À không. Đây hình như không phải phòng của em. Trần nhà lạ quá.

Không phải phòng mình rồi - Em nghĩ.

...

Ơ... không phải phòng em...? Vậy... đây là đâu?!

Nhận thấy không đúng lắm, em vội ngồi bật dậy. Em đang ở đâu đây?!

"A, em tỉnh rồi sao?"

Một giọng nói bỗng nhiên cất lên khiến em giật mình. Theo phản xạ, em quay về hướng phát ra tiếng nói.



một cậu con trai tay bê đĩa thức ăn có mùi rất thơm (chắc bên trong đĩa là súp) đang đứng trước cửa. Anh thân thiện bê bát súp đến chỗ em:

"Vừa hay anh mang thức ăn lên, ăn một chút không?"

Em nhìn cậu con trai trước mặt, hay nói đúng hơn là bát súp trước mặt, ngu ngơ gật đầu. Cơn đói cùng cảm giác mệt mỏi khiến em chỉ muốn có gì đó vào bụng. Độc cũng được, chỉ cần có thể ăn...

Cậu con trai kia không đưa bát cho em mà đút cho em ăn. Em không phản bác mà thuận theo anh, anh đưa miếng nào đến trước miệng thì em ăn miếng đó. Đã bảo rồi mà, giờ em đang rất mệt. Ăn là được, còn lại thế nào cũng không quan trọng.

Chỉ một bát súp không đủ để xoa dịu cơn đói của em. Hết bát súp rồi bụng em vẫn réo òng ọc.

4 năm sống trong ma tháp đã khiến em quen với việc tự túc. Theo thói quen, em định xuống giường, đến nhà ăn tìm xem có gì để bỏ bụng không. Nhưng mới chỉ nhếch người một chút, người kia đã ngăn em.

"Ấy, không được. Em cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi, để anh đi lấy thêm đồ ăn cho."

__________

Em ăn rất nhiều. Cũng đúng thôi, nhịn đói lâu vậy rồi mà.

No rồi. Cuối cùng cũng no rồi. Ăn no xong lý trí của em mới quay trở lại. Lúc này em mới nhớ ra em không quen người kia.

"Cảm ơn anh đã lấy đồ ăn cho em. Ừm... anh là...?"

"Anh là Dieter, 16 tuổi. Ma pháp sư hệ Lôi, hiện đang ở bậc Hậu Kỳ Lục Giai. Anh là đệ tử đầu tiên của ngài Dyrall."

Dyrall... hình như là tên của chủ ma tháp thì phải? - Em nghĩ.

"Vậy... chúng ta cùng thầy sao?"

"Em nhớ được tên chủ ma tháp sao? Giỏi thật đấy!"

Vừa nói, Dieter đưa một tay lên xoa đầu em.

Còn em thì cứ nhìn anh chằm chằm. Gương mặt trông như thể đang thắc mắc điều gì đó nhưng lại không dám nói ra.

"Em có gì muốn hỏi anh à? Nói đi, là một đàn anh, anh sẽ giải đáp nhiệt tình!"

Dieter vừa nói vừa vỗ vỗ vào ngực mình mấy cái, làm vẻ "cứ tin ở anh".



Nhìn dáng vẻ thân thiện của Dieter, Undeviginti thấy khá vui. Có vẻ như người này không khinh thường hay ghét bỏ em.

Nhưng biết đâu...

Mọi người trong ma tháp ai nấy cũng đều ghét và khinh thường em. Sao tự nhiên lại có một người đối xử với em tốt thế này?

Em đột nhiên nhớ lại hai năm trước, có một người cũng đối xử với em rất tốt. Nhưng sau đó em lại phát hiện ra đây chỉ là vì một vụ cá cược của họ.

Có lẽ người này cũng thế...

"Mới đầu... anh làm sao mà cảm nhận được Mana vậy ạ?"

Thật ngu ngốc, Undeviginti. Sao mày lại hỏi câu này nữa chứ?! Đằng nào câu trả lời cũng chỉ có một. - Hỏi xong, em lại thấy hối hận.

Đây là câu hỏi em vẫn thường hỏi các ma pháp sư trong ma tháp. Và câu trả lời em nhận được luôn chỉ có một: "Thì cứ cảm nhận thôi."

"Em muốn biết chuyện đó sao... Được thôi, anh sẽ chỉ em cách để cảm nhận được Mana."

"Dạ?"

Câu trả lời của Dieter khiến em vô cùng bất ngờ. Chỉ? Việc ấy có thể làm được bằng mẹo nào sao?

"Nhưng không phải bây giờ. Anh sẽ dạy em khi nào em hồi phục hẳn. Được rồi, nghỉ ngơi đi nhé.

Khoảng thời gian tới em cứ tạm ở trong phòng anh đi, như vậy anh sẽ dễ chăm sóc em hơn."

Dieter lại xoa đầu Undeviginti lần nữa, sau đó anh ra ngoài. Não em vẫn chưa tiếp thu được lượng thông tin ít ỏi kia, vậy nên em cứ ngồi đó, trưng ra bộ mặt ngơ ngác. Em như vậy nhìn thật đáng yêu!__________

Dieter tự hỏi Undeviginti rốt cuộc có phải người không.

Có con người nào cấp khởi đầu lại là Thiên Kỳ Ngũ Giai được chứ?

Có con người nào suốt cả một tháng chỉ uống nước mà vẫn sống được chứ?

Và sau một tháng nhịn ăn đó, con bé hồi phục chỉ sau 2 tuần.

Cô bé này là người thật sao?

"Anh Dieter, em đã khoẻ hẳn rồi. Chúng ta bắt đầu được chứ?"

Undeviginti hiện đang ngồi trên giường anh. Suốt 2 tuần qua con bé vẫn ở đây mà. Thật may là sư phụ anh vẫn chưa về, nếu không cả anh và cô bé này chết chắc.

"Được rồi... Trước nay em luôn gồng mình để có thể tập trung khi cố cảm nhận Mana phải không?"

"Vâng. Không phải mọi người đều thế ạ?"

"Không đâu. Nếu em căng thẳng quá thì sẽ không cảm nhận được Mana đâu. Giờ làm theo lời anh nói. Đầu tiên là nhắm mắt vào."

Theo lời anh, em nhắm đôi mắt lại.

"Thả lỏng đi. Đừng cố tập trung vào một điểm nào đó. Mana hiện giờ đang chảy khắp cơ thể em chứ không phải chỉ nằm yên trong một vùng. Em phải thả lỏng để cảm nhận được nó đang ở bên trong em. Đừng quá căng thẳng, giữ tinh thần như khi em đang thư giãn ấy."

Em làm đúng theo những gì anh nói. Sau một lúc, em đột nhiên reo lên:

"Thấy rồi. Đúng là có thứ gì đó đang ở trong người em! Em thấy rồi!"

"Tốt lắm. Cứ chăm chỉ luyện tập, khoảng 1 tuân sau em có thể cảm nhận được nó mà không cần thao tác gì đặc biệt hết. Em có thể cảm nhận Mana trong không khí hay của những người đã thức tỉnh dù đang căng thẳng hay như nào đi nữa. Ừm... nếu so sánh thì giống như mắt em ấy. Mỗi khi mở mắt thì sẽ nhìn thấy những thứ trước mắt dù muốn hay không. Cố lên nhé!"